Nửa bát cơm đã thấy đáy, lại đút thêm một ít sữa chua.
Văn Tắc nhét một miếng dưa ngọt vào miệng Cầu Tuyết Nhỏ để cậu từ từ gặm.
Ăn cũng không ít.
Hạ Thời Sơ vừa hâm mộ vừa ghen tị: "Cậu ấy là chủng loại gì thế?"
Vị kia ở nhà của Hạ Thời Sơ nặng khoảng 12 cân, có khi ăn còn ít hơn Cầu Tuyết Nhỏ.
Văn Tắc: "Thú Pimm, khá hiếm thấy."
Do chọn lọc tự nhiên, số lượng động vật ăn thịt cỡ nhỏ như Cầu Tuyết Nhỏ tương đối ít, gen của chúng từ thế hệ này sang thế hệ khác đã dần thưa thớt hơn, có thể vượt qua gen của các loài khác là việc ngoài ý muốn.
Có lẽ thực sự hiếm thấy, Hạ Thời Sơ cũng chưa nghe qua bao giờ, anh ta nhanh chóng tìm kiếm trên mạng. Sau khi đọc kỹ phần giới thiệu chi tiết về thú Pimm, Hạ Thời Sơ bừng tỉnh: "Chẳng trách cậu ấy có dạ dày tốt đến vậy, thú Pimm có thể nói là loài có dạ dày sắt, cậu đoán xem vì sao thú Pimm lại có tên như vậy?"
"Có lẽ là bởi vì tính cách." Văn Tắc cũng xem qua tư liệu, Pimm có nghĩa là thẳng thắn đáng yêu.
Khi Cầu Tuyết Nhỏ bất động, em ấy thực sự rất dễ thương khiến người ta vô cùng yêu thích, nhưng khi hoạt động, em ấy lại rất hoạt bát... Theo nghĩa đen, không hề có ý xấu!
Hạ Thời Sơ nhớ lại: "Chủng loại này thực sự rất hiếm, tôi đi dạo ở tộc thú nhân nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy qua."
"Rắc, rắc." Âm thanh ăn dưa của Cố Bồng vang lên nhịp nhàng, sau khi ăn xong một miếng, cậu lén đưa móng vuốt ra chạm vào đĩa trái cây.
Văn Tắc nhanh tay lẹ mắt đưa đĩa trái cây ra khỏi cậu.
Phải hạn chế trái cây vị ngọt đối với Cầu Tuyết Nhỏ.
Cố Bồng vốn muốn liếʍ nước trái cây trên móng vuốt mình, nhưng một tờ khăn giấy ướt đã ngăn cản cậu, Văn Tắc nhanh chóng lau sạch móng vuốt bẩn của cậu.
Cố Bồng ngửi lại một lần, trên móng vuốt chỉ còn lại mùi hương nhàn nhạt.
Tức thật, móng vuốt không có vị gì thì liếʍ còn gì vui nữa.
Hạ Thời Sơ: "?"
Đừng nói với anh ta là vừa rồi Cầu Tuyết Nhỏ định liếʍ móng vuốt của mình đấy nhé?
Cười chết!
Anh ta chưa bao giờ nghe nói thú nhân bán thành niên liếʍ móng vuốt hết!
"Giống như con chó con." Văn Tắc miêu tả.
Hạ Thời Sơ gật đầu điên cuồng.
"Bữa nào tôi dẫn Echo tới để bọn họ chơi cùng nhau." Anh ta nói.
Echo là biệt danh thú nhân bán thành niên kia của Hạ Thời Sơ. Cậu ấy có bộ lông màu nâu nhạt, tay chân mảnh khảnh thon dài, khí chất tao nhã, là một bé trai.