Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lông Xù Đến Từ Địa Cầu

Chương 61

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cố Bồng vui mừng, đột nhiên trèo lên đầu gối Văn Tắc, khi đối phương còn chưa kịp đứng dậy thì hôn lên mặt đối phương một cái.

"..." Văn Tắc cứng đờ vài giây, dường như đang suy nghĩ chuyện gì vừa xảy ra, nếu không phải sự cố thì có vẻ là mình bị cầu tuyết nhỏ hôn.

Anh lúng túng quay đầu, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt của cầu tuyết nhỏ ở rất gần, đối phương rõ ràng duy trì biểu cảm vui vẻ, mắt sáng như sao.

Văn Tắc thầm nhẩm: Em ấy mới ba tuổi, em ấy mới ba tuổi.

Tất cả đều vì được chơi đồ chơi...

Sự thật chính là như vậy.

Cố Bồng đối với Văn Tắc tuyệt đối là tình chủ tớ thuần khiết, một cái hôn nhẹ dễ thương có thể khiến Văn Tắc sẵn lòng làm nhiều việc hơn cho cậu.

Ví dụ như cùng cậu chơi giường nhảy lò xo.

Cố Bồng nhảy lên nhảy xuống trên đó, thể hiện nhiều tư thế khó, đủ chứng tỏ cậu rất tin tưởng Văn Tắc.

Văn Tắc: Tôi cảm ơn em.

Đối với việc chơi đùa này, Văn Tắc muốn phản đối từ tận đáy lòng, nhưng không ngờ vô tình nhìn đồng hồ, phát hiện đã trôi qua một tiếng.

Văn Tắc: "3011, đánh răng đi ngủ."

Cái tên được dùng ở trung tâm chăm sóc mang theo một loại buff đáng sợ nào đó, Cố Bồng lập tức ngoan ngoãn nằm trên đó không động đậy, để mặc Văn Tắc xách cậu đi đánh răng.

Cố Bồng ở trong phòng vệ sinh rất hợp tác nhe răng ra, do răng của cậu quá nhỏ nên Văn Tắc chỉ có thể dùng tăm bông siêu nhỏ chấm kem đánh răng để thao tác, Cố Bồng luôn cảm thấy trên mặt người này luôn nở nụ cười kỳ lạ.

Vì sao?

Là khinh thường hàm răng nhỏ này của cậu à?

Chứng tỏ mắt thẩm mỹ của Văn Tắc cũng không cao lắm, Cố Bồng nhìn răng của mình trong gương, rõ ràng rất trắng rất dễ thương, hai hàng nhỏ xíu, điểm xuyết là hai chiếc răng nanh, chải kỹ chút, chải cẩn thận chút.

Đến giờ này Cố Bồng vẫn chưa buồn ngủ, nhưng rõ ràng Văn Tắc muốn bắt cậu đi ngủ, cầu tuyết nhỏ nhiều trò ma mãnh, đưa tay mò mẫm bồn tắm của mình.

Biểu thị hôm nay chưa tắm mà?

Sao lại đi ngủ được?

Văn Tắc: "Hôm nay không tắm, rửa mông là được rồi."

Một thân lông xù không chịu được việc tắm mỗi ngày, không hôi không bẩn thì không cần tắm.

Cố Bồng lại mò mẫm lược, biểu thị lông chưa chải.

Văn Tắc: "Lông của em rất mượt, không cần chải."

Văn Tắc biết cầu tuyết nhỏ đang tìm đủ mọi lý do để không đi ngủ, anh sẽ không để cầu tuyết nhỏ được như ý muốn.

Cố Bồng không còn cách nào, đành phải kêu gào muốn đi vệ sinh, Văn Tắc cũng không thể không cho cậu đi vệ sinh.

"Tôi đi với em." Văn Tắc đứng chờ ở cửa, hay lắm, một lần đợi là 15 phút, anh cười: "Em thà ở trong nhà vệ sinh chứ không vào ổ đúng không?"

Cố Bồng lầm bầm hai tiếng: Chưa xong, đừng giục.

Văn Tắc lập tức ngồi xổm xuống, vén rèm lên nhìn thấy cầu tuyết nhỏ đang nằm trong đó, anh tức giận, lập tức thò tay vào kéo đối phương ra.

Có phải tên này nghĩ ở trong nhà vệ sinh xông một hồi là có thể đi tắm không?!

"Ư..." Cố Bồng đạp chân, cuối cùng vẫn bị bắt trở lại ổ, cuộc sống về đêm của cậu, bữa khuya của cậu, sao lại không có?

Trận bóng đá ngày hôm sau diễn ra vào buổi chiều, Văn Tắc sắp xếp công việc và nhiệm vụ học tập của cầu tuyết nhỏ vào buổi sáng.

Hôm nay cần ở ngoài lâu hơn một chút, những thứ cần chuẩn bị cũng phức tạp hơn khiến Văn Tắc không còn phong thái như xưa, chỉ thấy trước lưng anh đeo một cái giỏ, đặt cầu tuyết nhỏ bên trong, sau lưng đeo một cái ba lô, chứa đồ của cầu tuyết nhỏ.

May là cầu tuyết nhỏ chỉ có ba cân rưỡi, giỏ đựng cậu không lớn, chỉ đủ để cậu ngồi, nằm và xoay người trong đó, khi ngồi thò đầu ra, khi đứng hai chân trước đặt lên mép giỏ lộ ra phần bụng.

Ban đầu Cố Bồng không biết mình sẽ đi xem bóng, cho đến khi Văn Tắc lấy ra một chiếc mũ có biểu tượng của đội bóng đội lên, lại lấy ra một chiếc khăn quàng có cùng logo, quàng lên người cậu làm áo choàng.

Cố Bồng thích bóng đá, cậu rất nhạy cảm với điều này, ngay lập tức không biết phải làm sao, chẳng lẽ họ sẽ đi xem bóng đá?

Thật sao?

Cố Bồng không dám tin, đó là cuộc sống mà cậu hằng mơ ước.

Kiếp trước cậu quá bận, từ đầu đến cuối hoàn toàn không có thời gian xem vài trận bóng đá nghiêm túc.

Bây giờ Văn Tắc đưa cậu đi xem bóng đá, còn cho cậu mặc chiến bào của đội bóng yêu thích.

Nhiệt huyết của Cố Bồng sôi sục: Khi ghi bàn thì mình phải biểu diễn một pha lộn ngược để ăn mừng.
« Chương TrướcChương Tiếp »