Chương 60

"Đây là bàn." Văn Tắc nói.

Cố Bồng lần lượt vỗ ghế, ly nước, quần áo, vòng tay...

Văn Tắc còn dạy cậu nhận biết màu sắc, quần áo màu trắng, lông của cầu tuyết nhỏ cũng màu trắng: "Màu trắng, hiểu không?"

Cố Bồng dường như rất thích cách giảng dạy này, sau đó cứ mỗi lần cậu chạm vào một vật gì đó, cậu lại vô thức ngẩng đầu nhìn Văn Tắc, ánh mắt đầy khao khát tri thức.

Văn Tắc sẽ dạy cậu từ tên gọi, hình dạng, màu sắc, đến kích thước của mỗi vật.

"Được rồi, trong một lúc mà học nhiều như vậy em cũng không hấp thu được đâu, hôm nay học thêm hai cái nữa rồi đi ngủ."

Văn Tắc cầm lấy bảng trắng nhỏ, viết lên đó hai cái tên "Văn Tắc" và "Cầu tuyết nhỏ".

"Văn Tắc." Văn Tắc chỉ vào mình, lặp lại vài lần.

"Cầu tuyết nhỏ." Văn Tắc lại chỉ vào Cố Bồng, lặp lại vài lần.

Văn Tắc... Cố Bồng thầm nhẩm trong lòng, đó là tên của phiếu cơm đẹp trai sao?

Cầu tuyết nhỏ... Không biết nghĩa là gì, nhưng nghe rất dễ thương, không phải 3011, mà là cầu tuyết nhỏ, là tên mới mà Văn Tắc đặt cho mình sao?

Cố Bồng nhanh chóng nhớ kỹ, từ đó mỗi khi cậu nhắc đến người nuôi dưỡng mình thì đã có một cái tên cụ thể.

"Hôm nay biểu hiện không tồi, em được phép chơi ô tô nhỏ." Văn Tắc cũng không biết mình làm vậy có đúng không, có thể là yêu cầu của anh quá thấp nên anh cảm thấy cầu tuyết nhỏ biểu hiện không tồi, vượt ngoài mong đợi của anh trước đó.

Cố Bồng cũng rất ngạc nhiên, nhận được sự đồng ý, cậu nhìn ô tô nhỏ lắc đầu, mắt nhìn sang giường nhảy lò xo.

Văn Tắc cũng nhìn theo: "Món đồ chơi đó nguy hiểm, cần tôi đi cùng mới chơi được."

Anh cố gắng nghiêm túc giải thích với cầu tuyết nhỏ: "Nhưng nếu nửa tiếng chơi đồ chơi trước khi đi ngủ cũng cần tôi đi cùng thì thời gian của tôi trong một ngày đều dành hết cho em rồi, em thấy như vậy có công bằng với tôi không?"

Tất nhiên, anh cũng có thể đợi cầu tuyết nhỏ nằm xuống rồi tiếp tục tận hưởng thời gian riêng tư, chỉ là tối nay anh muốn dùng ô tô nhỏ để đánh lừa cầu tuyết nhỏ...

Cảm thấy Văn Tắc không muốn cho mình chơi, Cố Bồng giả vờ suy nghĩ nghiêm túc, cuối cùng vẫn khát khao nhìn chằm chằm giường nhảy lò xo, vẻ mặt rất muốn chơi.

Cậu cũng biết chơi cái này có chút nguy hiểm, lỡ như bị ngã sẽ bị đập mặt xuống đất hoặc vỡ răng, toàn là bi kịch.

Nhưng thật sự rất muốn chơi.

"Ư..." Cố Bồng nhìn Văn Tắc, lặng lẽ cầu xin.

"Được rồi." Văn Tắc không nhịn được mà mềm lòng, giữ mặt lạnh lấy chiếc giường nhảy lò xo chưa lắp ra, mất chút thời gian lắp ráp theo hướng dẫn.