Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lông Xù Đến Từ Địa Cầu

Chương 59

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hạ Thời Sơ: "Dù tôi có muốn đút đối phương cũng không chịu ăn, trẻ con tuổi dậy thì, cậu hiểu mà."

Văn Tắc suy nghĩ, chỉ số thông minh mười hai, mười ba tuổi?

Anh nhìn thú nhỏ nhà mình, không thể hơn ba tuổi.

"Có loại nào nằm trên bàn ăn vạ, không đút cơm thì không chịu ăn không?"

"Chưa từng nghe qua."

Văn Tắc đau lòng, không hiểu thú nhỏ nhà mình sao lại thế này, nhưng chắc chắn không phải do anh nuông chiều quá.

Các chuyên gia cho rằng cần hai mươi mốt ngày để hình thành thói quen, cầu tuyết nhỏ về nhà mới được hai ngày thôi.

"Bên ngoài hào nhoáng, bên trong mục rỗng, nói em đó."

Buổi tối còn có một lớp học online, cả người Cố Bồng như không còn gì để mất, sau khi học xong còn phải học bù, tính ra, sau này mỗi ngày cậu phải học ba buổi: sáng, trưa, tối.

Đây đâu phải thú cưng?

Đây rõ ràng là thí sinh thi đại học đang đau khổ chạy đua với thời gian!

Tuy Cố Bồng không cam tâm, nhưng không chịu nổi phiếu cơm đẹp trai dùng đủ cách dụ dỗ cậu. Đáng nói là, đối phương dù có vô vọng hay tức giận đến đâu cũng không đánh cậu.

Thành thật mà nói, nhiều phụ huynh học sinh khi dạy kèm bài vở cho con còn không giữ được sự bình tĩnh và kiên nhẫn như vậy, không lấy móc áo ra đánh là đã tốt lắm rồi.

Lương tâm của Cố Bồng thức tỉnh, nhất thời xúc động thỏa hiệp trong lòng: Thôi được rồi, thật sự không có cách nào với người nhận nuôi vô dụng này mà.

Nếu cậu quyết tâm thì chắc chắn sẽ thắng, những động vật nhỏ kia không phải là đối thủ của cậu.

Cố Bồng nghiêm túc, hiệu quả học tập tiến bộ vượt bậc.

Văn Tắc chọc chọc vào đầu cậu: "Nhìn em đi, ngay cả phép nhân cũng làm được, trước đây có phải em giả ngốc không?"

Bởi vì bạn nhỏ Cố Bồng thể hiện xuất sắc ở môn toán, Văn Tắc thưởng cho cậu kết thúc sớm buổi học, bắt đầu học kiến thức thường thức.

100 câu hỏi kiến thức thường thức dành cho trẻ em.

Văn Tắc nói: "Sờ mắt của em, mắt ở chỗ nào?"

Cố Bồng nghiêng đầu: "?"

"Mắt." Văn Tắc sờ đôi mắt mình.

Cố Bồng hiểu ra, cũng dùng móng vuốt sờ mắt mình.

"Tay." Văn Tắc vẫy tay.

Cố Bồng cũng vẫy móng vuốt.

"Miệng." Văn Tắc muốn phát điên, tại sao kiến thức thường thức đơn giản như vậy cũng phải dạy từ đầu.

Quả nhiên là ba tuổi.

Môn này Cố Bồng rất thích, thú vị hơn môn văn nhiều, lại còn thực tế.

Cầu tuyết nhỏ khát khao kiến thức đã học được cách suy luận, cậu dùng móng vuốt vỗ vỗ dưới thân bàn.

"Ỏ?" Đây là cái gì?
« Chương TrướcChương Tiếp »