Do phiếu cơm đẹp trai đối xử quá tốt với cậu nên cậu nằm dài trên bàn ăn cơm như không có xương, bắt đầu làm một ít hành động thăm dò giới hạn.
"Nếu em không ngồi dậy ăn đàng hoàng, tôi sẽ chụp ảnh gửi cho giáo viên của em." Văn Tắc làm động tác chụp ảnh, nhưng lại nhớ ra chiêu này không có tác dụng.
Quả nhiên, cầu tuyết nhỏ nhìn anh không chút sợ hãi, cái miệng nhỏ mở ra, gào khóc đòi ăn.
Văn Tắc cũng bó tay chịu thua: "Trên thế giới này không có ai em quan tâm sao?" Nhìn cái tư thế uốn éo này, người nghiêm túc ai lại ăn cơm như thế chứ!
Không biết sau này khi tên nhóc này nhớ lại hành động của mình thì có hối hận chút nào không.
Cố Bồng há miệng đợi cơm: "A a."
Anh đẹp trai, đói đói, cơm cơm!
"Tôi không đút cơm cho em, em ăn hay không thì tùy." Văn Tắc vừa bực mình vừa buồn cười, đặt bát đũa sang một bên nói.
Cố Bồng nằm trên bàn, đạp chân đẩy mình tới, mặt dày dùng miệng không ngừng chạm vào tay Văn Tắc, hy vọng anh tiếp tục đút cơm.
"3011, hôm nay nói đến đây thôi, hoặc là em ngồi dậy ngoan ngoãn, hoặc là em nhịn đói." Văn Tắc nói xong thì cầm bát đũa của mình ăn cơm.
3011 buông xuôi, nằm trên bàn dang rộng tay chân thực hiện màn thổi bong bóng từ mũi.
Không phải cậu khoe, phiếu cơm đẹp trai đã bị cậu nắm trong lòng bàn tay, cậu cá là đối phương ăn xong cơm tối nhất định sẽ đút cơm cho cậu.
Cố Bồng đợi mãi, đợi trái, đợi phải, cuối cùng bò dậy phát hiện, bát cơm của mình đã bị dọn đi.
"?" Cố Bồng ngồi thụp xuống, hơi ngỡ ngàng.
Sao lại không giống trong tưởng tượng của cậu chút nào hết vậy.
Chẳng bao lâu sau Văn Tắc đi ra từ phòng bếp, Cố Bồng vẫy đuôi nịnh nọt, bát cơm lớn của cậu đâu?
"Không phải em không ăn sao?" Văn Tắc thản nhiên nói.
"Hừ!" Cố Bồng dậm chân.
Đáng ghét, mau trả lại bát cơm của cậu đây.
Nghĩ đến việc lát nữa còn phải đi học, Văn Tắc trêu chọc cầu tuyết nhỏ một chút rồi mang bát cơm của đối phương ra, muốn anh đút cũng được, nhưng điều kiện là cầu tuyết nhỏ phải ngồi yên, không được nằm ăn.
Chợt có ý nghĩ, Văn Tắc nhắn tin hỏi Hạ Thời Sơ: "Thú nhân bán thành niên nhà cậu tự ăn cơm hay vẫn được đút cơm?"
Hạ Thời Sơ nhanh chóng trả lời: "Tất nhiên là tự ăn."
Đây là lĩnh vực chuyên môn của anh ta, Văn Tắc không hiểu, anh ta phổ cập kiến thức khoa học: "Thú nhân bán thành niên có chỉ số thông minh khoảng mười hai, mười ba tuổi, tuy thỉnh thoảng sẽ bị rối loạn thần kinh, nhưng bước vào tuổi dậy thì rồi, ai lại đút cơm cho độ tuổi này?"