Chương 56

Bởi vì sáng nay cậu thức dậy quá sớm, cộng thêm Văn Tắc vuốt ve làm cả người khoan khoái thoải mái, cậu bất tri bất giác rầm rì nhắm mắt lại, tứ chi ôm cả tay của đối phương rồi ngủ luôn.

Dáng vẻ vô cùng đáng yêu, ngoan không thể tả.

Nhưng nếu Văn Tắc dám động đậy, cố gắng rút tay ra thì cầu tuyết nhỏ sẽ lập tức tỉnh dậy.

"..." Văn Tắc đành phải giữ nguyên hiện trường.

Anh cử động tay còn lại, dùng quang não tìm kiếm: "Một thú nhân bán thành niên ngủ trưa trong bao lâu là hợp lý?"

Văn Tắc tìm được câu trả lời từ website chính thức của Chính phủ: Ngủ đến khi tự tỉnh, bởi vì thú nhân bán thành niên vẫn đang trong giai đoạn phát triển cơ thể, cần ngủ đủ giấc để đảm bảo não bộ phát triển bình thường.

"Đảm bảo não bộ phát triển bình thường..." Vẻ mặt Văn Tắc cứng đờ, cam chịu thở dài: "Quên đi, để em ngủ vậy."

Lý do này quá mức mạnh mẽ, cho dù ông Thiên Vương có đến thì hôm nay vẫn phải để cho cầu tuyết nhỏ ngủ đủ giấc.

Nếu lỡ như thiếu hụt chỉ số thông minh thì phải lấy cái gì bù đắp đây?

Vào lúc này, có một tin nhắn được gửi tới: "A Tắc, ngày mai chúng ta cùng đi xem trực tiếp nhé?"

Người gửi tin nhắn bạn của Văn Tắc - người đã từng làm nô ɭệ cho thú nhân bán thành niên - Hạ Thời Sơ. Cậu ta đang đề cập đến trận đấu bóng đá mà Văn Tắc đã mong chờ từ lâu.

Văn Tắc: "Cậu rảnh không?"

Hà Thời Sơ: "Để cha mẹ tôi trông chừng em ấy một ngày, hiện tại em ấy đã quen với cha mẹ tôi rồi, tôi được giải thoát rồi!"

"Em ấy" ở đây ám chỉ thú nhân bán trưởng thành mà Hạ Thời Sơ mới đưa về nhà được hai tháng.

Trước đây, Văn Tắc không hẹn được Hạ Thời Sơ, bây giờ thì Hạ Thời Sơ cũng không hẹn được Văn Tắc: "... Không được, tôi sẽ xem trực tuyến vậy."

Hạ Thời Sơ: "? Không phải cậu đã nói rằng xem trên mạng không có không khí sao!" Vất vả cậu ta lắm mới dành ra được một ngày, thế mà Văn Tắc lại không cảm kích.

Xem trên mạng thì không thú vị, nhưng Hạ Thời Sơ có thể nhờ cha mẹ trông coi giúp, còn Văn Tắc thì có thể tìm ai trông đây?

"Thật sự không đi sao? Đây là trận đấu đầu tiên của "Tam Giác Sắt" đó, bỏ lỡ thì thật đáng tiếc." Hạ Thời Sơ cảm thấy rất bất ngờ, tuy rằng Văn Tắc không phải loại cổ động viên cuồng nhiệt, nhưng cậu ta cũng biết rằng, Văn Tắc đã chờ mong trận thi đấu này rất lâu.

"Có việc không đi được." Văn Tắc cũng thấy rất bối rối.