Chương 14: Giang Phiên Long

Hoài Anh vẫn luôn cho rằng du thuyền cổ đại đại khái cũng giống như khung cảnh chở du khách dạo vài vòng trong hồ như hiện đại nhưng khi đến chân chính thấy, mới phát hiện mình quả nhiên là đồ quê mùa. Du thuyền của Tiêu gia có hơn mười mét vuông, trên dưới ba tầng, cả thuyền điểm màu đen nước sơn, vừa đoan trang lại khí phái, làm Hoài Anh xem đến không biết mỏi.

Long Tích Nính khó có khi không cười nhạo nàng, mà tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Về sau ta mang ngươi đi biển xem thuyền lớn, so cái này còn lớn hơn nhiều. À, kỳ thật ta còn có thể mang ngươi xuống biển, trong biển có rất nhiều thứ chơi rất vui, các loại xinh đẹp san hô, ngươi muốn bao nhiêu đều có bấy nhiêu.”

Hoài Anh xoa bóp khuôn mặt hắn, mỉm cười gật đầu. Nàng kỳ thật không đem lời nói Long Tích Nính ghi sâu trong lòng, chỉ là một tiểu hài tử, luôn là thích hứa hẹn lung tung, nên nàng mới không dại mà tin vào.

Tiêu Tử Đồng sớm đã lên thuyền, vừa đứng ở mép thuyền vừa nói chuyện, thấy Hoài Anh tới, nhìn nàng mà vẫy tay. Mạc Khâm cũng ở đấy, đứng sau Tiêu Tử Đồng nhìn các nàng mỉm cười, chỉ có Tiêu Tử An vẫn không thấy bóng dáng.

Tiêu Nguyệt Doanh từ trên thuyền vọt xuống, một phen giữ chặt tay Hoài Anh, vẻ mặt phức tạp nói: “Ngươi cuối cùng cũng tới rồi.”

Hoài Anh chú ý tới sắc mặt nàng có chút kỳ quái, mày nhíu lại, pha lẫn một chút bất đắc dĩ, quan tâm hỏi: “Ngươi sao thế, sắc sa lại khó coi như vậy.”

Tiêu Nguyệt Doanh nhìn du thuyền phía trên liền nổi giận, chán ghét nói: “Có mấy cái người đáng ghét cũng ở đây.” Nàng ép giọng thấp xuống, trong thanh âm lộ ra một cổ tử không kiên nhẫn, “Là Nhị thẩm và Tam thẩm thân thích, đuổi theo Mạc Đại Ca tới, chán ghét thật sự. May mà nàng đang ở cùng Nguyệt Phân Các, bằng không, ta thế nào cũng bị các nàng phiền chết mất.” Nguyệt Phân Các là nhị phòng của cô nương Nhị gia, so Hoài Anh lớn hơn phân nửa tuổi, nói chuyện có điều độ chừng mực, nhưng Hoài Anh và nàng cũng không thân lắm.

Các nàng trong nhà tâm sự, Hoài Anh dù gì cũng chỉ là người ngoài nên khó mà nói cái gì, huống chi, chuyện này có phần hơi mẫn. Cho nên Hoài Anh nghe xong nàng dù oán giận cũng không có tiếp lời, chỉ là cười cười, lại đẩy Long Tích Nính về phía trước, mặt không đổi sắc mà nói dối, “Ngũ Lang không phải đã sớm nghĩ đến nơi sẽ lên trên thuyền chơi, chúng ta nhanh đi thôi.”

Long Tích Nính yên lặng mà nhìn nàng một cái, không phản bác, bước chân ngắn nhỏ vững vàng, đi rồi vài bước, bỗng xoay người lại hỏi: “Ta dắt ngươi đi, không phải nói sợ nước sao?”

“Hoài Anh ngươi sợ nước hả? Vây phải làm sao bây giờ?” Tiêu Nguyệt Doanh mặt đầy khϊếp sợ mà nhìn nàng, hiển nhiên có chút không dám. Giang Nam là vùng sông nước, liền tính sẽ không bơi lội, nhưng nào có sợ nước. Này quả thực cũng vô pháp để sinh sống.

Hoài Anh trên mặt run rẩy một chút, liếc xéo Long Tích Nính, hắn nhìn Hoài Anh đắc ý mà cong khóe miệng, bộ dáng giảo hoạt. “Ta không sao đâu, mấy ngày đùa với Ngũ Lang, không nghĩ tới hắn tưởng thật. Tiểu hài tử chính là như vậy, cái gì đều tin. Về sau không thể nói giỡn với nó được.”

Tiêu Nguyệt Doanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thân mật mà vãn khoác cánh tay nàng: “Làm ta sợ nhảy dựng cả lên, còn tưởng rằng ngươi không thể đi chứ. Đúng rồi, ta nghe nói Tiền Đường trong thành nổi tiếng nhất là ca kỹ Liên Tiểu Ngọc cũng tới đây, đó chính là mỹ nhân có tiếng đó, chúng ta nếu là có thể gặp nàng, thì chuyến đi này cũng không tệ.”

Hoài Anh đối mỹ nhân thật ra không có hứng thú quá lớn, bất quá thấy Tiêu Nguyệt Doanh hưng phấn như vậy, nàng cũng đi theo phụ họa vài câu. Đoàn người lên thuyền, Tiêu Tử Đạm lập tức đã bị Tiêu Tử Đồng lôi đi, Mạc Khâm nhìn Hoài Anh gật đầu cười, nhưng lại không có ý đến đây nói chuyện, cũng bị bọn họ nhanh chóng túm đi rồi.



Hôm nay thời tiết tốt, khó có khi không nóng không lạnh, trên mặt sông gió nhẹ phất qua, thổi nhẹ váy nàng, sợi tóc tung bay, Hoài Anh nhìn ai đều cảm thấy xinh đẹp, ngay cả hai vị tiểu thư trong miệng đầy chán ghét của Tiêu Nguyệt Doanh, nàng ít nhất cũng thấy tướng mạo cũng không tệ đặc biệt là khuôn mặt trái xoan của vị tiểu cô nương kia, dáng người cao gầy, mắt hạnh má đào, so với Tiêu Nguyệt Doanh còn xinh đẹp vài phần. Nhưng là, hai vị này tựa hồ đều không thích nàng.

Hoài Anh nghĩ, hết thảy việc này hẳn là đều do nàng lên thuyền mỉm cười với Mạc Khâm. Đối Hoài Anh mà nói, chỉ là cái lễ phép đương nhiên thôi, nhưng là, hai vị tiểu cô nương tựa hồ không nghĩ như vậy, Hoài Anh vừa bước thuyền, các nàng đã có chút địch ý, nhưng cũng không nói gì, chỉ là không chút khách khí mà đem nàng trên dưới đánh giá một phen, lại làm ra vẻ không chút để ý mà nhìn Tiêu Nguyệt Doanh hỏi: “Vị này muội muội là nhà ai, sao lúc trước chưa từng gặp qua?”

“Là đường muội của ta.” Tiêu Nguyệt Doanh ngắn gọn mà trả lời, cũng không có lý giới thiệu ý làm quen. Hai tiểu cô nương kia cũng không hỏi nhiều, nhìn Hoài Anh dò xét một phen, lại quay đầu đi mất. Nàng hai người mới đi mấy bước, lại có vị cô nương cằm nhọn là Ngọc Yên bỗng nhiên đi tới, cười như không cười hỏi: “Hai ngày này ta nghe người ta nói, Tiêu gia có vị cô nương thiện đan thanh, chính là Hoài Anh này sao?”

Hoài Anh trong lòng rơi “Lộp bộp”, liền ý thức được mình không cẩn thận đã bị các nàng tưởng thành tình địch, không biết là nên khóc hay nên cười. Nàng vốn định lung tung qua loa lấy lệ để đi, nhưng lại Tiêu Nguyệt Doanh lại chắn trước mặt đắc ý dào dạt nói: “Nàng đúng là Hoài Anh, ngay cả Mạc Đại ca cũng khen nàng thiên phú lợi hại, thật là hiếm thấy.”

Hoài Anh bị hành động của nàng làm cho phép khóc. Rõ ràng hiểu được này hai vị cô nương này đối với Mạc công tử như hổ rình mồi, tóm được ai đều coi là địch nhân, nàng còn đem chính mình đẩy ra, này không phải là rõ ràng là đem Hoài Anh làm cái bia sống ngắm bắn sao. Hoài Anh nhìn đến ngôn ngữ trong đầu đều cạn lời.

“Ngươi hại chết ta rồi.” Chờ hai vị tiểu cô nương kia rời đi, Hoài Anh lập tức xoa huyệt thái dương nhìn Tiêu Nguyệt Doanh nói: “Lát nữa nếu ta bị các nàng làm khó xử, đều là do ngươi hại.”

Tiêu Nguyệt Doanh cười hì hì nói: “Sợ các nàng làm gì? Đây là thuyền của chúng ta, các nàng chỉ là hai tiểu nha đầu thì tính cái gì. Ngày thường ta ở trước mặt các trưởng bối mới không phản ứng lại các nàng, hôm nay Nhị thẩm, Tam thẩm đều không ở đây, các nàng hai người còn có thể dựa ai để chống lưng? Đó là muốn làm khó dễ ngươi, cũng không nghĩ mình có bản lĩnh hay không.”

Hoài Anh vẻ mặt đau khổ cười, không nói lại nữa.

Hoài Anh nắm tay Long Tích Nính đi theo Tiêu Nguyệt Doanh vào khoang thuyền, vừa mới ngồi xuống, bên ngoài lại có hạ nhân tới tìm Tiêu Nguyệt Doanh, nói là lại có khách tới. Tiêu Nguyệt Doanh bất đắc dĩ, đành phải đứng dậy, lúc gần đi lại dặn dò Hoài Anh: “Lát nữa thuyền bắt đầu, người có việc gì cứ sai hạ nhân, nếu là buồn, hoặc có thể lên boong tàu đi dạo một chút. Đừng lo lắng về Hoạn Nương và Ngọc Yên hai ,người bọn họ có ta ở đây, các nàng không dám làm gì ngươi đâu.” Hoạn Nương và Ngọc Yên là tên hai vị biểu tiểu thư kia, Hoài Anh vừa nghe liền đau đầu.

Tiêu Nguyệt Doanh vừa đi, Long Tích Nính đã bắt đầu ồn ào nói trên người không thoải mái, hỏi hắn đau ở đâu, hắn lại không trả lời, Hoài Anh hoảng sợ, muốn ôm hắn rời thuyền, Long Tích Nính lại không chịu, lắc thân thể rầm rì nói: “Ta không về, hồi nữa thuyền chạy, đến Trừng Hồ thì tốt rồi.”

“A?” Hoài Anh có chút mơ hồ, nhưng cẩn thận ngẫm lại, vẫn là bỏ đi. Tính đem hắn về nhà, mời đại phu đến nhưng sợ con rồng kia sẽ không cho xem bệnh. Hơn nữa, Hắn đã nói vậy rồi, hẳn là không đến mức lấy thân thể mình nói giỡn được đâu.

Quả nhiên, một lát sau, Long Tích Nính sắc mặt đã dần dần chuyển biến tốt, rất mau lại khôi phục thái độ bình thường. Hoài Anh hỏi hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hắn có chút không được tự nhiên nói: “Ta không phải là đang cùng Giang Phiên Long đối phó sao, nơi này là địa bàn hắn, ta mới vừa lên nên có điểm không thích ứng.”

“Kia…… Hiện tại là tốt rồi chứ?” Hoài Anh vẫn là có chút lo lắng hỏi.

Long Tích Nính vung tay lên, đắc ý nói: “Đương nhiên! Cũng không nhìn xem ta là ai, chỉ bằng Tây giang binh tôm tướng cua này, cũng dám tới tìm ta gây phiền toái sao, không muốn sống nữa. Liền tính Giang Phiên Long, ta cũng không sợ.” Hắn vừa mới dứt lời, mắt bỗng nhiên nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ bất động. Hoài Anh nhìn theo ánh mắt hắn, cư nhiên nhìn thấy tên bạch y nhẹ nhàng Giang Phiên Long kia thình lình đứng ở du thuyền khác cách đó không xa.



Thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

“Sẽ bị hắn phát hiện sao?” Tuy rằng Long Tích Nính lần nữa thổi phồng chính mình lợi hại như thế nào, một chút cũng không sợ Giang Phiên Long tìm tới cửa, nhưng là, hắn cũng bị Giang Phiên Long đả thương là sự thật, dù sao Hoài Anh cũng rất khẩn trương, bất an mà nuốt nước miếng nắm chặt tay Long Tích Nính, trong đầu miên man suy nghĩ, nếu lát nữa cái tên kia thật sự trở mặt, đến lúc đó nàng nên làm cái gì bây giờ.

Long Tích Nính bĩu môi, “Hắn hẳn là đã sớm biết ta tới rồi. Nơi này không phải Hữu Đình trấn, Tây giang chính là địa bàn hắn, nếu hắn cái này còn không phát hiện được, địa bàn này đã sớm bị người đoạt đi lâu rồi.” Long Tich Nính vừa dứt lời, bỗng nhiên từ trên ghế đứng dậy, duỗi người, nói: “Ta cũng đi ra ngoài gặp hắn.”

“Cái gì!” Hoài Anh phát hiện chính mình đã theo không kịp tiết tấu Long Tích Nính nữa rồi. Hắn ngày nay dường như đã ngoan rất nhiều, không giống trước kia gặp chuyện như vậy chắc chắc sẽ làm ầm lên cùng nàng phát giận, có đôi khi cũng sẽ nói một chút đạo lý, tâm tình tốt lúc tốt cũng sẽ không tự xưng “Bổn vương”, “Lão tử” nữa. Nhưng, này cũng không đến mức chủ động đem chính mình đưa đến trước mặt kẻ thù chứ.

“Ngươi sợ hắn đánh ta à?” Long Tích Nính nghiêng đầu hỏi, mắt đen đặc biệt phát sáng.

Hoài Anh đè khóe mắt, gian nan mà khuyên nhủ: “Ngươi không phải pháp lực chưa khôi phục sao, vẫn là đừng đi. Vạn nhất hắn…… Bỗng nhiên trở mặt thì làm sao bây giờ? Nói không chừng hắn dã tâm quá độ còn muốn đi đoạt địa bàn của ngươi đi.” Tuy nói vị bạch y long kia thoạt nhìn áo mũ chỉnh tề, lịch sự văn nhã, chính là, này không phải còn có cái thành ngữ gọi là mặt người dạ thú sao.

Long Tích Nính lắc đầu nói: “Kỳ thật ta còn có chút việc muốn hỏi hắn.” Hắn dừng một chút, xoay đầu nhìn Hoài Anh, giống như muốn suy xét, cuối cùng hắn lại tiếp tục nói: “Ta sau nghĩ lại, cảm thấy chúng ta đánh nhau lúc ấy có điểm không thích hợp. Giang Phiên Long vốn có tiếng nhát gan, chưa bao giờ dám tùy tiện đắc tội ai, sao lại bỗng nhiên dùng ra cái đại sát khí như vậy. Nếu không phải trên người ta sớm phủ một lá chắn, chỉ sợ lúc này đã sớm mất mạng rồi.”

Hoài Anh vẫn là lần đầu nghe hắn nói chuyện này, càng thêm bối rối, “Hắn đã muốn gϊếŧ ngươi, ngươi còn đi tìm hắn. Thật không muốn sống nữa có phải hay không! Không được, ta tuyệt đối không cho ngươi đi.”

Nàng càng ngày càng cảm thấy không thích hợp, Long Tích Nính giống như bỗng nhiên thay đổi, hắn không tức giận, không làm nũng, khuôn mặt cũng trầm xuống, thời điểm nói chuyện một chút cũng không giống tiểu hài tử ba tuổi, lúc này nếu hắn muốn nói mình 5000 tuổi Hoài Anh cũng sẽ tin.

Hai người bọn họ cứ như vậy mà giằng co lên, Hoài Anh cấp tốc giữ cửa, Long Tích Nính nâng má, phồng khuôn mặt nhỏ lên trừng mắt với nàng. Tuy nói hắn hiện tại pháp lực mất hết, nhưng cũng có chút bản lĩnh, duỗi đầu ngón tay ra là có thể đem Hoài Anh ném xuống thuyền, nhưng hắn lại hoàn toàn không có ý muốn động thủ, ngược lại thái độ khác thường mà cùng Hoài Anh nói đạo lý —— hai người bọn họ giống như biến hóa thân phận.

Hai người đang giằng co, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến âm thanh Tiêu Tử Đồng: “Ngũ Lang, Ngũ Lang ngươi có ở trong khoang thuyền không? Có Giang công tử nào đó muốn gặp ngươi, mau ra đi.”

Giang…… Công tử? Là Giang Phiên Long? Bởi vì địa bàn ở Tây giang, nên kêu là Giang công tử?

Rốt cuộc là ai lấy tên này, cũng quá kỳ rồi a!