Chương 11

Tiêu Tử Đồng mãi đến gần tối mới trở về, Long Tích Nính tâm trạng không được tốt cho lắm, bò lên trên đùi Hoài Anh, ôm lấy cổ nàng, tiến đến bên tai mà nhỏ giọng nói chuyện, “Bọn họ sao còn chưa đi, có phải tính ở đây ăn cơm cả buổi tối luôn không?” lúc nhắc đến hai chữ ăn cơm hắn còn nghiến chặt răng, Hoài Anh có chút nghi ngờ nếu lát nữa bọn họ không chịu đi, Long Tích Nính nhất định sẽ nhảy ra cắn người luôn quá.

Đối với Long Tích Nính mà nói, Tiêu Tử Đồng chỉ có cái danh duy nhất chính là cùng hắn cướp miếng ăn, là đối thủ, là địch nhân, hẳn là hung hăng trấn áp.

Hoài Anh bắt đầu lo lắng bất an, Tiêu Tử Đồng rốt cuộc cũng đứng dậy cáo từ, Tiêu Nguyệt Doanh lôi kéo tay Hoài Anh lưu luyến không rời, lại cúi xuống sờ lên mặt của Long Tích Nính, cũng không biết lý do gì, Long Tích Nính lúc này không chịu, nhảy một bước, tránh thoát, như muốn lấy lòng mà nhìn Hoài Anh thoáng qua, thấy Hoài Anh không chú ý tới hắn, hắn lại tiến lên giữ chặt tay nàng túm lại.

Hoài Anh phải quay đầu khen hắn một câu “Thật ngoan”, hắn lúc này mới thấy hài lòng.

Chờ đến khi Mạc Khâm ra cửa lại có vài điểm ngoài ý muốn, Long Tích Nính chết cũng không chịu đem tranh Hoài Anh đưa cho hắn, “…… Đây là của ta! Đều là của ta!” Hắn hung tợn mà trừng Mạc Khâm, bắt đầu nhe răng, lộ ra hàm răng trắng tinh tế, giống như một tiểu dã lang hung ác

Dù gì cũng là Long Vương điện hạ, nhưng rốt cuộc hình dáng cũng chỉ là một tiểu quỷ nhỏ, khí thế nhất định cũng không thể dọa người được, nhưng Mạc Khâm lại bị hắn làm cho hoảng sợ, nhưng một công tử nhẹ nhàng văn nhã như hắn rặn mãi không được một từ nào để chửi lại, chỉ còn cách trừng đôi mắt lớn chỉ vào Long Tích Nính, nửa ngày trời vẫn chưa nói được một chữ.

Hoài Anh chạy nhanh ra hoà giải, xấu hổ mà nhìn Long Tích Nính giải thích nói: “Mấy bức họa này cứ đưa cho huynh ấy đi, Ngũ Lang nếu ngươi thích, trở về ta sẽ vẽ mấy bức cho ngươi.”

“Ta không cần!” Long Tích Nính tức giận mà ngoảnh đầu sang một bên, lớn tiếng nói, hoàn toàn là một thái độ không thể thương lượng được, cái khổ chính là không thể nói đạo lý với tên tiểu quỷ mới lên ba này. Hoài Anh thật là một chút biện pháp cũng không có.

Cả Mạc Khâm và Tiêu Tử Đổng cũng không có biện pháp khuyên nhủ nào, giờ chưa thể xác định thân phận hắn có thật sự là đệ đệ của quốc sư đại nhân, chỉ mới tuổi này thôi cũng đã đủ làm người ta đau đầu. Cái không tốt nữa chính là nếu chuyện này truyền ra ngoài, bị mang tiếng là khi dễ trẻ con, danh tiếng cũng sẽ khó nghe đi. Nhưng vấn đề là, cái tên tiểu hài tử này một chút đạo lý cũng không chịu nghe.

“Ngũ Lang à, bức họa này…… Ta không cần, ta chỉ mượn nhìn xem, hai ngày sau sẽ trả về, được không?” Mạc Khâm là một quý công tử, dáng người buông lỏng mà ăn nói khép nép cầu người, liền khiến cả Tiêu Tử Đồng không nỡ nhìn thẳng, mà tên Long Tích Nính chính là cái vẻ cố chấp khuyên giải không nghe, không chút do dự lắc đầu, “Không cần!”

Hắn vừa nói tay vừa đem mấy bức họa kia ôm chặt vào người, cảnh giác mà nhìn thoáng qua Hoài Anh, thấy nàng cau mày, cuối cùng cũng thoáng thả lỏng nhỏ giọng: “Ngươi…… Ngươi muốn xem, thì tới chỗ ta mà xem, nhưng tranh này không thể cho ngươi.” Dứt lời, hắn lại bỗng nhiên suy nghĩ rồi chớp mắt bổ sung nói: “Lần sau tới nhớ phải mang gà, ngô, còn cả thỏ nữa.”

Tiêu Nguyệt Doanh “Xì ——” cười ra tiếng, Hoài Anh đỡ trán, quyết định làm bộ không quen biết hắn.

“Thì ra Ngũ Lang khó chịu là hôm nay chúng ta đến ăn chùa sao.” Tiêu tử đồng cười giải hòa nói: “Khó trách không chịu đem tranh của Hoài Anh tặng cho chúng ta. Được, lần tới trước khi đến đây chúng ta nhất định sẽ mang đồ ăn đến. Gà vịt thịt ngỗng, muốn cái gì đều tùy ngươi. Nhưng lần tới ngươi cũng không thể nhỏ mọn như vậy chứ.”

Long Tích Nính không vui mà hừ một tiếng, quay mặt qua chỗ khác, chớp chớp mắt, không thèm nói chuyện.

Tiêu Tử Đạm đưa bọn họ ra cửa viện, vừa quay đầu lại, Long Tích Nính cũng đã ôm mấy bức họa kia chạy vào phòng Hoài Anh. Nàng nhanh nhẹn đuổi theo, không quên khóa cửa lại, lập tức chất vấn: “Long Tích Nính, ngươi sao lại như vậy. Cái gì là của ngươi? Đây đều là của ta, tranh ta vẽ, ta thích cho ai thì cho, ngươi không thể quản được.”

“Chính là của ta, cái ta coi trọng đều là của ta, ngươi cũng là của ta.” Long Tích Nính căn bản không muốn nàng giảng đạo lý, thậm chí khuôn mặt nhỏ còn phồng lên nhìn nàng phát giận, một bên nói chuyện một bên hung hăng dậm chân, hoàn toàn là cái dạng bướng bỉnh khó dạy.

“Ngươi coi trọng thì chính là của ngươi? Vậy nếu ngươi coi trọng Ngọc Hoàng Đại Đế thì ngươi còn có thể đi giật sao? Thật là không thể nói lý!”

Long Tích Nính sửng sốt một chút, lập tức hỏi sang chuyện khác, “Ngọc Hoàng Đại Đế là ai? Chẳng lẽ bảo vật gì sao? Ta như thế nào trước nay chưa từng nghe qua?”



Lúc này liền Hoài Anh đều kinh ngạc, “Ngươi cư nhiên không biết Ngọc Hoàng Đại Đế? Hắn không phải các ngươi thần tiên của các ngươi sao?”

“Nói bậy, đó là Thiên Đế! Cái gì chó má gì mà Ngọc Hoàng Đại Đế. Thiên Đế tính tình hỏng rồi, bênh vực người mình lại không nói đạo lý, lão nhân nhà của chúng ta đã cùng hắn ầm ĩ không biết bao nhiêu lần rồi, đáng tiếc chúng ta ai cũng đánh không lại hắn.” Long Tích Nính trên mặt lộ ra biểu hiện thập phần tiếc hận, tất nhiên, hắn thật muốn đem Thiên Đế kéo xuống.

Thiên Đế bao che khuyết điểm lại không nói đạo lý, hơn nữa tính tình còn rất xấu ư, xác định là không phải Long Tích Nính nói chính hắn đấy chứ? Hoặc có thể, Thiên giới các thần tiên đều là ngang hàng nhau? Đương nhiên, ngay cả Thiên Đế đều là phúc đức hạnh, phía dưới các thần tiên ra oai một chút cũng không có gì kỳ quái.

Mải mê suy nghĩ lung tung, Hoài Anh đã hoàn toàn đã quên mất cái chuyện về những bức tranh.

…………

Buổi tối Tiêu Tử Đạm và cha Tiêu nói về thân phận của Long Tích Nính, Tiêu cha hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, nhưng thật nhanh cũng không có nhiều hứng thú lắm, nói: “Nếu thật sự là đệ đệ của Quốc Sư, như thế nào Ngũ Lang lại bị lưu lạc bên ngoài, đồ đạc xiêm y đều không có. Những cái hào môn thế gia đó bề ngoài ngăn nắp, bên lại trong tàng ô nạp cấu, thật là một nơi không sạch sẽ. Theo ta thấy, Ngũ Lang không bằng lưu lại nhà của chúng ta có khi còn tốt hơn.”

Cha tính tình ngay thẳng, trong lòng nghĩ cái gì liền nói cái gì, lời nói ra khỏi miệng mới bỗng nhiên ý thức được ở trước mặt nhi nữ nói cái này tựa hồ không được hay cho lắm, vội nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, lại nhìn Long Tích Nính nói: “Ngũ Lang ngươi nếu không muốn trở về, cứ an tâm ở nhà của chúng ta, muốn ăn cái gì cứ nói với Hoài Anh kêu con bé đi mua.”

Long Tích Nính chớp chớp đôi mắt, nghiêm túc hỏi: “Ăn cái gì đều được sao?”

Tiêu cha cười, “Chỉ cần có thể mua thì đều được.”

Tay Hoài Anh run lên, nhìn thoáng qua Long Tích Nính, trong ánh mắt mang theo tia cảnh cáo. Long Tích Nính khó chịu mà bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm nói: “Tiêu Hoài Anh là keo kiệt nhất.”

Đến lúc đi ngủ, Hoài Anh nhịn không được hỏi hắn về chuyện Đại Quốc Sư: “Hắn là ca ca của ngươi sao, như thế nào lại trở thành Đại Quốc Sư?”

Long Tích Nính nâng má dựa vào gối đầu ngủ gật gù, “Tam ca ta, đầu óc có chút hiếm lạ cổ quái, nhớ lại thì ai hiểu được hắn phát bệnh thần kinh gì. Ta đã nhiều năm không gặp hắn, gặp một lát rồi lại lao vào đánh nhau, nhưng đấy vẫn chuyện của hơn một trăm năm trước rồi……”

“Đánh nhau?” Hoài Anh đang ngái ngủ nhất thời bị dọa tỉnh , hoá ra vẫn là anh em bất hoà, quan hệ hai người bọn hắn không tốt đi, vị Đại Quốc Sư kia sẽ không chạy tới tìm Long Tích Nính gây phiền toái chứ!

“Ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy làm cái gì?” Long Tích Nính sờ sờ mặt, hợp tình đúng lý nói: “Đánh nhau không phải rất bình thường sao? Ta cùng Tam ca, Tứ ca đều đã từng đánh nhau rồi, thật muốn đánh lại nữa , bất quá Tam ca cũng không phải là đối thủ của ta. Hai chúng ta thật nhiều năm không gặp rồi, ta có chút nhớ hắn. Không biết được hiện tại bản lĩnh hắn có mạnh lên chút nào hay chưa? Hắn bộ dáng lớn lên khá tốt, trước kia còn cố ý trang điểm, bản lĩnh không có, lão nhân nhà chúng ta không ít lần mắng hắn……”

Lớn lên xinh đẹp, bản lĩnh không có, thích trang điểm…… Hoài Anh trong đầu phác họa ra một cái yêu nghiệt bộ dáng tới, ai da, này còn có thể kêu Long Vương sao?

“Ngươi nói một chút về sự việc trước kia đi.” Đôi mắt Hoài Anh lấp lánh, vẻ mặt hưng phấn mà hỏi. Nàng bỗng nhiên cảm thấy, tiểu long này cũng thực kỳ diệu, vốn là Long Vương điện hạ nên không ngừng liếc nhìn hắn mấy cái. Này thật đúng là quá thú vị đi!

Long Tích Nính lại nhíu nhíu mày, không nguyện ý nhỏ giọng nói, “Không có gì tốt hết, không phải ngủ thì chính là đánh nhau. Ta khi còn nhỏ đánh nhau thua, kết quả là bị khi dễ, lúc ấy Tam ca ta còn che chở ta, nhưng hắn đến bản lĩnh cũng không có, gia nhân căn bản không để mặt mũi cho hắn. Có một lần hai chúng ta còn bị hai cái *Thao Thiết đuổi theo mấy vạn dặm, suýt nữa bị chúng nó ăn luôn, vẫn là lão nhân chạy tới cứu được……”

*Thao Thiết ( tiếng Trung: 饕餮; bính âm: tāotiè) là một hình tượng thường được tìm thấy trên các vật dụng bằng đồng thời nhà Chu và nhà Thương. Thiết kế thường có hình dạng một gương mặt chính diện của thần thú, đối xứng hai bên, với cặp mắt to và thường là không có phần hàm dưới.



“Ngươi…… Khi còn nhỏ……” Hoài Anh nhìn bộ dạng nhỏ nhắn bậy giờ của hắn lại muốn bật cười, lại nhịn không được nghĩ, theo như lời hắn nói thì khi còn nhỏ rốt cuộc là có thể nhỏ đến đâu nữa, lúc mới đi sao···? Sao càng nghĩ càng thấy kỳ quái vậy……

Nàng nghĩ một hồi liền ngủ.

Ngày hôm sau, Tiêu Tử Đồng và Mạc Khâm lại tới nữa, Tiêu Nguyệt Doanh ở nhà chiêu đãi khách, Hoài Anh thuận miệng hỏi một câu khách nào tới, Tiêu Tử Đồng trên mặt lập tức lộ ra vẻ kỳ bí, ý vị thâm trường mà nhìn Mạc Khâm cười cười, nói: “Là Nhị Thẩm ta và Tam Thẩm tới.”

Mạc Khâm tức giận mà trừng hắn một cái, bất đắc dĩ mà xoa trán.

Hoài Anh lập tức đoán được cái gì, không tự chủ được mà nhìn thoáng qua Mạc Khâm. Ai nha nha, thật đúng là thiếu niên tuấn tú, chưa nói đến thân phận của hắn, chỉ riêng nhân phẩm tài mạo thôi mà đã rất nổi bật rồi, khó trách bị người coi như cái bánh thơm mà sà vào tới tấp. Hơn hết, lúc này không phải luôn thích kết đôi gì đó với cô họ thân thích sao? Như vậy Tiêu Nguyệt Doanh không phải là thích hợp nhất sao! Tiêu Đại thái thái như thế nào không đem việc hôn nhân này nhanh chóng đẩy tới đi, ngược lại làm hai vị biểu tiểu thư phải lén lút?

Hoài Anh trong lòng không ngừng mơ mộng, Mạc Khâm nhìn khắp bốn phía, bỗng nhiên đè thấp giọng thật cẩn thận hỏi: “Ngũ Lang có ở đây không?”

“Nó ở trong phòng ấy.” Hoài Anh nhớ tới buổi tâm sự tối hôm qua là muốn bật cười, Mạc Khâm sắc mặt lại lập tức liền thay đổi, hắn chạy nhanh nói: “Chúng ta có mang một chút đồ.” Vừa nói vừa một bên sai tùy tùng đem tất cả gà vịt thịt cá đưa vào phòng bếp.

“Còn có cá nữa à!.” Hoài Anh trong lòng thở dài, có điểm đáng tiếc. Nàng đương nhiên không nghĩ tới còn có cá nữa. Nhưng Long Tích Nính vẫn ở đây, nàng làm sao dám ăn cá được, đó chính là con dân của Long Tích Nính, nếu bị hắn nhìn thấy, còn không phải sẽ nháo loạn kinh thiên động địa lên sao.

Mạc Khâm nhanh nhảy trả lời: “đúng vậy, vẫn còn sống đó, mới đánh được từ buổi sáng thôi.”

Hoài Anh rối rắm mà nhìn chằm chằm mấy cái đuôi cá kia, cuối cùng vẫn là nhắm mắt làm ngơ, vẫy tay nói: “Cá hay là cầm đi phóng sinh đi. Thật ra ta được đoán mệnh nói gần đây không thể ăn cá.”

Tiêu Tử Đạm cau mày không thể hiểu mà nhìn Hoài Anh liếc mắt một cái, Tiêu Tử Đổng lại phảng phất tới hứng thú, hứng thú bừng bừng hỏi: “Đoán mệnh? Trấn trên chỗ nào có thầy bói, đoán chuẩn không, ngày nào đó ta cũng tính đi.”

Hoài Anh chột dạ nói: “Lần trước ta gặp được lúc dạo phố, không hiểu sao gần đây lại không thấy nữa. Còn đoán chuẩn hay không thì khó mà nói được, thà rằng cứ tin một chút cũng chẳng sao. Đại gia à, ngài còn đứng ở chỗ này làm gì, nhanh vào nhà đi.”

Mạc Khâm vội vàng mà tiến lên trước, do dự một chút, nhỏ giọng hỏi: “Tranh kia ——”

“Đang ở nhà chính, Ngũ Lang giờ vẫn còn đang ngủ.” Mạc Khâm tức khắc giống như bị tiêm máu gà chạy ngay đến phòng khách.

Tiêu Tử Đồng cầm trong tay cây quạt ha hả mà cười, cùng Tiêu Tử Đạm kề vai sát cánh mà tiến vào. Hoài Anh cũng đi đến phòng bếp, đem những món đồ ăn được đưa đến mà chuẩn bị đồ trưa.

Chỉ lát sau, Long Tích Nính đã tỉnh, ngáp ngủ vào phòng bếp, tiến vào phòng liền phồng lên khuôn mặt nhỏ không cao hứng, “Hai người kia như thế nào lại tới nữa? Thật đáng ghét! Nơi này đâu phải nhà bọn họ, như thế nào lại đến nữa. Tiêu Tử Đạm vì cái gì mà không đi học đi, hắn không đọc sách sao?”

“Mấy ngày nay trường học nghỉ, ngươi không gặp cha ta và cũng không đi học. Tiêu đại lão gia đã trở lại, đang chuẩn bị tế tổ, mọi người đang rất bận rộn.”

Long Tích Nính mếu máo, nhìn thoáng qua trên bàn, thấy đôi gà vịt đã gϊếŧ sạch sẽ, tâm tình liền chuyển biến tốt lên, ghé sát vào bàn bắt đầu tưởng tượng trưa nay sẽ ăn cái gì.