Chương 26: Bắt cặp

Hải Ngân Sơn đứng bên cạnh Đại Vu nhìn mấy đứa trẻ nối đuôi nhau liên tục tiến tới xin vận cũng cảm thấy vui vẻ, nhìn về phía xa phát hiện Lương Việt Hưng đứng đó nhìn với vẻ mặt ao ước thì hắn có chút thẫn thờ sau đó đi tới an ủi: -

Tiểu điệt! Đáng tiếc! Ngươi đã vượt qua mười hai tuổi, không thì ta cũng muốn mời ngươi tới tham dự lễ cầu may a… Nhưng không sao cả, ngươi có thể đi dạo chơi một vòng tới sáng ngày mai ta đưa ngươi đi gặp Đại Vu. Nhờ ngài xem vận giúp ngươi!


-

Ân!


Đáp lại một tiếng, Lương Việt Hưng cũng chạy đi gia nhập với nam nhân trai tráng trong bộ tộc khuân vác những khúc gỗ thô to tạo thành đám lửa trại nhỏ quanh cái quảng trường rộng lớn này.

Tuy hắn bị đoạn mất một tay nhưng hắn vẫn còn có thể khuân vác nhờ việc thao tác lâu ngày với nó cũng dần quen, biết đâu sau này cánh tay trở lại hắn còn cảm thấy có chút không thích ứng lại đoạn đi thì sao?

Với việc tập luyện Phong Lực Quyền do hắn tự tạo ra thường xuyên nên sức khỏe xem như vô cùng tốt. Còn chưa kể đến việc bản thân hắn hiện tại vẫn luôn áp dụng cách luyện thể thông thường nhất. Hiện giờ hắn có thể chịu đựng được khoảng mười lăm thiết hoàn cùng ba mươi thiết bài.

Vị trí lắp đặt của hắn vô cùng xảo diệu, năm miếng tại tay cùng năm miếng trước ngực, còn lại đều lắp ở sau lưng, tránh bị người ám sát. Tất cả đều nhờ Sở Mạnh lắp đặt cho hắn. Nhắc đến Sở Mạnh, hắn lại nhớ tới bọn họ, vác theo khúc gỗ mắt nhìn về phương xa nghĩ:

‘Không biết hai người bọn họ có ráo riết đi tìm hay không? Hai người họ tu vi cao cường, chắc sẽ có cách phát hiện mình an toàn hay không thôi!’

Tự đưa ra câu trả lời cho bản thân, hắn đã tới trước một đám lửa trại, đặt miếng gỗ xuống, hắn quay người định đi lấy thêm thì một tiếng gọi từ sau lưng hắn vọng tới: - Vị huynh đệ này! Rất cảm ơn ngươi đã giúp đỡ chúng ta!

Nghe thấy tiếng gọi, Lương Việt Hưng từ từ quay người lại, nhìn thấy người này cũng lớn hơn hắn khoảng ba, bốn tuổi mặt khôi ngô, cao gần hai thước, hơn hắn nửa cái đầu.

Quan sát thấy người này có chút ngạc nhiên khi thấy mình, Lương Việt Hưng biết người này nhận ra mình không phải tộc nhân ở đây, nhưng ngay sau đó vẫn nở nụ cười vui vẻ mời hắn vào trong đám lửa của bọn họ: - Lão đệ không phiền nếu gia nhập vào chúng ta chứ? Đại Quy bộ tộc ta cũng không phải là nơi kỳ thị hay ghét bỏ người ngoại lai tới.

Lương Việt Hưng nghe vậy cũng có chút giật mình, nghĩ trong đầu:

‘Cũng chỉ là người ngoại lai không có thù hằn oán khí nào trên người bọn họ mới mời lại chơi thôi chứ là người có mấy thứ đó thì bọn họ đánh đuổi còn không xong!’

Tuy là vậy nhưng hảo cảm của hắn dành cho bọn họ vẫn không hề giảm bớt, vui vẻ nhận lời, tiến tới bên cạnh đám lửa hắn vừa mới đặt xuống khúc gỗ. Ngay lập tức người mời hắn tới cùng những người khác làm ra thủ thế như kêu gọi ban lửa xuống, hắn cũng làm theo, chỉ vài giây sau, một thiếu nữ ăn mặc gọn gàng, khuôn mặt thân thiện cầm theo ngọn đuốc tiến vào châm lửa.

Lửa cháy vô cùng nhiệt, bốc lên từng trận khói nghi ngút nhưng không hề ảnh hưởng tới bọn họ, cả đám cúi người cảm tạ xong đều về khúc gỗ đặt sẵn trên mặt đất ngồi xuống.

Ngồi bên đống lửa cháy hừng hực chờ đợi những nơi khác nổi lửa, thanh niên vừa mới mời hắn tới, mặc xích bào bó sát người cũng dần cởi bỏ trang phục của mình, thay vào đó là một chiếc khố đỏ vàng vừa vặn mà không sợ bị gió thổi bay.

Để lộ thân hình cường tráng mà không hề e ngại trước các thiếu nữ, dường như các nữ nhân trong bộ tộc đều đã quen nhìn cái thân hình bỏng mắt tới phát chán này rồi. Nhưng Lương Việt Hưng lại là một ngoại lệ, một người ngoài ăn mặc sang trọng quý phái mà không hề yếu ớt chút nào mới là người các thiếu nữ muốn gửi gắm nhất.

Thanh niên mời hắn tới thay trang phục xong, đầu đội một chiếc mũ lông chim cách điệu, tới bên cạnh Lương Việt Hưng nói: - Lão đệ! Ngươi tên gì? Ta là Hải Hắc Mã, khế yêu là Hắc Độc Hải Mã!

Thấy có người giới thiệu thân thiện một cách chủ động với mình, Lương Việt Hưng cũng đáp lại: - Ta là Lương Việt Hưng, sắp mười tám tuổi!

Vì bản thân hắn không thể tu luyện nên hắn cũng chỉ có thể giới thiệu ngắn gọn như thế, không thì hắn đã không có đi tới Mê Hải Đại Lâm gặp được Đại Quy bộ tộc.

Vừa mới giới thiệu xong, một loạt tiếng trống, tiếng kèn vang lên nối tiếp nhau tạo thành một giai điệu man tộc, một giai điệu của hoang dã nơi biển sâu rừng thẳm. Mọi người nghe thấy đoạn man điệu này cũng bắt đầu đứng dậy nhảy múa bên cạnh đống lửa.

Hải Hắc Mã cũng mỉm cười đưa tay về phía Lương Việt Hưng, tỏ ý muốn mời hắn cùng tham gia với mọi người. Việt Hưng cũng không hề e ngại, tiếp tay đứng dậy tới bên cạnh đám lửa cùng bắt chước theo những bước chân, từng bước di động của bọn họ.

Khởi đầu của hắn có chút không được tốt, man điệu còn chút cứng ngắc, lại không có mặc trang phục truyền thống của bọn họ nên khá khó, nhưng điều đó không có làm ảnh hưởng đến hắn quá nhiều. Chỉ qua vài phút sau, hắn dần hòa nhập với mọi người, bắt đầu nhảy múa bên đống lửa cùng các thanh thiếu niên lang.

Vui vẻ bên đống lửa được một lúc, không biết từ đâu mà các trai tráng trong bộ tộc đồng thời lấy ra một túi da, mở ra cái nút liền có một mùi hương men nồng kèm theo chút thơm ngát tỏa ra, có lẽ là một loại rượu đặc sản của bộ tộc.

Hải Hắc Mã cùng lấy ra, đổ đầy vào miệng liền đưa cho Lương Việt Hưng. Lương Việt Hưng vừa mới đổ vào xong, nghe thấy một tiếng trống vang dội rõ ràng trong man điệu, toàn bộ mọi người đều phun rượu lên trên đám lửa cháy hừng hực, khiến nó càng thêm nhiệt. Chính là nhờ những đợt phun rượu của các nam nhân trong tộc mà lễ hội năm nay bây giờ mới thực sự bắt đầu trở nên náo nhiệt, với sự gia nhập của các thiếu nữ từ bên ngoài tiến tới bắt cặp.

Vừa vặn Lương Việt Hưng cũng có người tiến tới, một thiếu nữ, chính xác hơn là một tiểu tỷ tỷ hơn hắn hai tuổi, dáng người mảnh mai với chiếc váy đầm nhiều màu sắc, bàn tay uyển chuyển, từng bước đi linh động trong đôi hài vải bó sát chân.

Bộ váy đầm của các nàng khá ngắn nên để lộ ra đôi chân nõn nà, da dẻ mịn màng. Mà khí chất thiếu nữ trước mặt Việt Hưng này đây là một loại ôn nhu mà lại thêm phần hiếu khách làm nàng trở nên dễ gần. Khuôn mặt nàng tuy không được như mẫu thân Sở Cẩm Tuyền nhưng cũng không hề kém cạnh, ít ra thì vẫn vượt xa những cô gái khác trong bộ tộc.

Hắn từng đi dạo một lần trong bộ tộc nên có chút hiểu biết nhất định về nhan sắc của bọn họ, tiểu tỷ tỷ trước mặt hắn đây ít nhất cũng phải đứng nhất nhì. Bị cuốn hút, mê hoặc bởi vẻ đẹp mê hồn của nàng, Lương Việt Hưng vẫn còn tỉnh táo, không dám quá phận, chỉ dám nhẹ nhàng cầm đôi tay nàng, cùng nàng múa lên man điệu của bộ tộc.

Hai người đẹp đôi tới mức mà nhiều người bắt đầu nhìn lại, vẻ kinh ngạc xuất hiện trong mắt nhưng lập tức cả đám đều cười vui vẻ, tiếp tục nhảy múa bên cạnh từng tàn lửa bay.

Cặp đôi Lương Việt Hưng hai người vừa mới khiêu vũ với nhau được một lúc, lại tiếp tục là một màn thổi lửa. Khác biệt lần này là do những thiếu nữ đưa rượu chứ không phải là nam nhân tự mình lấy ra như trước.

Phối hợp nhịp nhàng với tiếng trống rõ rệt trong man điệu, đám lửa lại được thổi bừng lên. Nơi này dường như không bao giờ dập tối như ngọn lửa luôn được thổi lên bởi rượu từ những nam nhân bộ tộc. Như mang một ý nghĩa vô cùng trọng đại là bộ tộc luôn có nhiệt huyết của tất cả mọi người, cùng nhau bảo vệ bộ tộc đã tồn tại cả vạn năm.

Tiếp đó là mỗi một đứa trẻ đều tiến tới, gia nhập vào bên trong những cặp đôi cùng họ nhảy múa. Những tiểu hài tử này đã được học qua man điệu của bộ tộc nên cũng không hề kém những người đang thỏa sức cùng bạn đôi của mình bên đống lửa.

Điều làm hắn ngạc nhiên nhất là đứa trẻ gia nhập cùng bọn hắn lại là người nhắc hắn. Thấy mình có duyên với tiểu hài này, hắn càng thêm vui vẻ nhiệt tình, khiêu vũ quên thời gian, không hề cảm thấy chút mệt mỏi nào.