Ngoài động khẩu của Mê Hồn quật, những thân nhân, hay các trưởng lão gia tộc khác tham gia Mê Hồn Lạc Phách lần này đều nhìn về phía lư đồng.
Bên trên lư đồng cắm một cây nhang to lớn, mỗi một giờ trôi qua, nén hương đó lập tức giảm đi hai phần, đám người bên ngoài vô cùng hồi hộp vì thời gian đã sắp hết.
Bỗng một cây cột sáng từ trên trời hạ xuống, mọi người đều ghé mắt nhìn qua, cả Lạc Tịnh chi cùng hai người Thập Tam, Thập Tứ cũng vậy. Thập Nhị thì khoanh tay đem ánh mắt di chuyển dọa nạt những tên có ý đồ xấu với tiểu thư, hắn không hề có hứng thú với thứ này chút nào, theo hắn thấy thì tên không biết khai phá tiềm năng hay năng lực của khế yêu, nhất định sống không được lâu.
Cột sáng xuất hiện rồi biến mất, lộ ra thân ảnh của người toàn thân máu me nằm trên sàn đá không hề động đậy. Mọi người thấy như vậy hoàn toàn điều coi là bình thường diễn ra hàng ngày.
Nhưng nó lập tức không bình thường khi đây là một đệ tử bên trong gia tộc lớn, Thương gia!
Trưởng lão dẫn đội lần này là Thương Sính! Lão sớm bước qua bên kia sườn dốc, gần đất xa trời, còn tại thế thấy được một người như Thương Tống Sơn đã là điều vô cùng vinh hạnh, chỉ sợ sau này còn không có cơ hội gặp lại hắn nữa.
Thương Sính nhìn về phía cửa động, thấy thi thể của một đệ tử trong tộc mặc lục y đã nát đầu, liền phẫn nộ. Phải biết những đệ tử lục y này có hai khả năng.
Một là biết lãnh đạo chỉ huy đại quân trên vạn người cả lục chiến và hải chiến. Hai là chính bản thân hắn có thể đánh cả lục chiến lẫn hải chiến.
Nhìn từ bên ngoài tưởng là đám lục y như đệ đệ Thương Đạo Minh sẽ có khả năng chiến đấu cả hải dương và đại lục nhưng có một chi tiết cực kỳ nhỏ bé phân biệt giữa thiên tài Thương Tống Sơn cùng đám người này chính là ở phần đường chỉ may của bọn họ.
Đường chỉ may của người như Thương Đạo Minh là đường chỉ thông thường màu đen, còn của Thương Tống Sơn cũng là vậy nhưng có vô số gai nhỏ chạy dọc , trông thì không có tác dụng nhưng chỉ cần bị chạm phải thôi cũng đủ khiến tâm thần người ta điên loạn.
Không cẩn thận bị những chiếc gai nhỏ đó bắn vào chỗ yếu hại cũng chỉ có con đường chết!
— QUẢNG CÁO —
Thương Sính trong lòng vừa phẫn nộ vừa tiếc nuối cho một chỉ huy đại quân ra đi một cách vô ích như thế.
- Đây đều là nhân tài của Thương gia a!
Thương Sính thở dài một hơi, tâm tình bình phục trở lại nhưng trong lòng thầm ghi lại mối hận này, chờ Thương Đạo Minh ra hỏi thăm nhất định là sẽ biết được ai là hung thủ gϊếŧ đệ đệ hắn.
Phẩy tay một cái, Thương Sính đem thi thể đệ đệ Thương Đạo Minh vào trong quan tài băng do lão tạo ra, đặt ở một bên. Vị trí quan tài băng đặt xuống đã có rất nhiều quan tài băng từ trước đó, đều là đám người đã chết trước đệ đệ Thương Đạo Minh.
Không biết bao lâu, nén hương to lớn kia đã cháy hết và được đổi sang một cây mới, phần que còn dư lại đều được thiêu đốt, trở thành một nắm tro tàn bên trên lư đỉnh.
Theo những người tại đây bàn tán thì đã trôi qua khoảng ba cây hương như vậy, hiện đang là cây thứ tư, một cây này phải bằng mười cây nhỏ chồng thành mười tầng. Mà thiên tài Mã Kê đảo muốn đột phá thì phải vượt qua ba cây cực đại, hiện tại hẳn là đã có thể đi ra.
Với bọn họ mà nói thì tiến vào đây mục đích chính là đột phá, việc phụ chỉ là kiếm lấy chút thành tích lập ra uy phong, nâng lên địa vị của bản thân trong gia tộc, làm lời nói của mình càng thêm có trọng lượng.
Thương Sính vừa mới thu hồi thi thể đệ đệ Thương Đạo Minh, đạo quang trụ lần nữa hiện ra, quang trụ tán đi để lộ thân ảnh người từ bên trong động quật đi ra.
Bất ngờ chính là Thương Đạo Minh nối sau đệ đệ hắn, nhưng hắn không chết. Chỉ là toàn thân đầy máu me, trên người có không ít nơi bị cắn xé mất vài miếng thịt, quần áo tả tơi nhuốm máu.
Thương Sính nhìn Thương Đạo Minh thê thảm đi ra liền có hai loại suy đoán. Một là hung thủ gϊếŧ đệ đệ Thương Đạo Minh là người Lang gia, hoặc là trên đường hắn bị Lang gia đánh úp bất ngờ.
— QUẢNG CÁO —
Thương Sính bĩnh tĩnh phất tay, thân thể Thương Đạo Minh từ từ được nâng lên, đi tới bên cạnh lão.
Thương Đạo Minh con ngươi vẫn còn u mê nhìn thấy Thương Sính lập tức cúi đầu quỳ xuống.
- Trưởng lão! Ta vô cùng hổ thẹn khi để đệ đệ chết bên trong đó.
Thương Đạo Minh biết, một khi người chết bên trong nhất định sẽ được đưa ra bên ngoài, đệ đệ hắn chết tất nhiên cũng như vậy. Tầm mắt rơi vào đống băng quan sau lưng lão, quả nhiên hắn thấy thi thể đệ đệ hắn xếp ở đầu tiên, hẳn là vừa mới ra ngay trước hắn.
Thương Sính gật đầu phất tay nặng nề dò hòi:
- Ngươi biết hung thủ gϊếŧ đệ đệ ngươi chứ?
- Ta biết! Hắn không phải người của các đại gia tộc! Hẳn là người mà Lạc Tịnh Chi dẫn tới!
Thương Đạo Minh liền đáp trả không chút do dự, hắn biết đệ đệ hắn có thiên phú hơn hắn, lúc năm tuổi bắt đầu nhập môn tu luyện, tám tuổi mới đột phá được đến Bạch Ngân cảnh. Mà hắn thì tới mười tuổi mới có thể đột phá, nhưng so với Lang Bảo Sinh thì hai người vẫn còn thua xa.
Thương Sính nghe hắn nói, ánh mắt nhìn về phía đám người Lạc Tịnh Chi, bất ngờ đối mắt với Thập Nhị liền vội vàng rời đi. Lão không muốn bị người để mắt tới.
- Thế còn ngươi?
— QUẢNG CÁO —
- Ta… ta vô dụng không thể đánh được hắn, trong đó quá chật hẹp, hạn chế ta hành động! Sau khi rời đi, ta liền đυ.ng phải người của Lang gia, Lang Minh Tế dẫn đầu đoàn đội bốn người tấn công. Còn những người khác đều đứng phía sau nhìn, không hề tham gia, cả Lang Bảo Sinh.
Thương Sính nghe xong âm thầm cảm thấy kinh hãi, không ngờ Lang gia thụ tập thiên tài lại nhanh tới như vậy, còn Thương Đạo Minh lại mất một điểm trong ánh mắt lão.
Lão biết người Lạc Tịnh Chi dẫn tới chỉ có tu vi khoảng Bạch Ngân lục tinh, Thương Đạo Minh đã là Hoàng Kim nhất tinh, kém đệ đệ sơ xuất của hắn nhị tinh vậy mà đánh không lại.
Điều này cũng chứng tỏ người mà Lạc đại tiểu thư dẫn tới đã biết cách lợi dụng nguyên lý vận hành của Mê Hồn quật gϊếŧ người. Bên trong Mê Hồn quật, người biết điều này cũng không tính ít, nhưng vì đặc thù khi người bước vào lần hai đều như lần đầu, bỡ ngỡ cùng mới lạ.
Giống như một phần ký ức bị phong bế, chỉ khi nào rời khỏi mới có thể nhớ tới. Ngay cả Lạc gia nói là chưởng khống nhưng thực tế chỉ là vỏ bọc bên ngoài quả trứng.
Thương Sính cũng không có lo lắng vì người này chỉ có một mình, một khi gặp phải đoàn người của gia tộc khác, ắt sẽ phát sinh yếu thế mà bị đẩy ra trước tiên.
Về phần phán xét xếp hạng, không chỉ trụ lại lâu mà còn phải tiến ra bên ngoài với thời gian ngắn nhất, nhanh nhất.
Chính vì điều này nên trước khi dẫn tới sâu bên trong Mê Hồn quật để rời đi, Lạc gia đã dựng lên một quảng trường rộng lớn bao bọc lối ra với vô số Thạch Tượng thủ hộ, nói là vô số nhưng thực tế Thạch Tượng chỉ là ảo cảnh xuất hiện tương ứng với số lượng người tiến vào, kể cả người đã chết hay rời đi đều tính nên độ khắc nghiệt vô cùng khủng bố.
Sau khi được lão giả kia tiễn đi, Lương Đấu Thiên núp bên trong đám người nhìn vô số Thạch Tượng chắn mất lối ra tại quảng trường sắp thành chiến trường, quảng trường này rộng khoảng năm mươi trượng đường kính nên đám đại gia tộc xuất hiện tại đây cũng không tính quá chật chội, đủ để bọn họ thoải mái tung hành phát huy toàn bộ thực lực.