"Vậy giờ chúng ta phải làm sao? Chỉ bằng vào hai kẻ mà chúng dám đột nhập, đánh trọng thương Lưu Bảo Thục, còn gϊếŧ bao nhiêu anh em trong hội, chứng tỏ rằng đối phó với chúng không hề đơn giản, và chúng ta không được khinh suất mà hành động vội vàng." Võ Trung Hiếu nói.
"Vậy theo ý kiến của anh, chúng ta nên làm gì?" Cao Kim Bình hỏi.
Võ Trung Hiếu vốn được coi là quân sư của bang Hổ Báo. Trước đây nhờ vào những mưu lược tháo vát của ông ta Cao Kim Bình đã quét sạch các băng nhóm khác trong toàn thành phố, từ đó thiết lập một đế chế ngầm độc tôn của bang Hổ Báo tại Đà Lạt cho tới nay.
Do đó, địa vị của hắn ta phải nói là dưới một người nhưng trên vạn người, bên dưới mỗi mình anh lớn Cao Kim Bình. Trong nhiều chuyện, Cao Kim Bình đều phải tham vấn ý kiến của ông ta.
"Theo như tôi biết, hôm nay Lê Uy Long cũng đã đường đột xông vào gia đình nhà họ Trương. Trong bữa tiệc mừng thọ 70 tuổi của bà Trương, hắn ta đã ngang nhiên mang một cái quan tài tới làm lễ vật mừng thọ, lại còn đánh bại những cao thủ khác trong gia đình nhà họ Trương, thậm chí còn phế tự cả cháu đích tôn của bà Trương là Trương Minh Trí nữa."Võ Trung Hiếu nói.
"Ý anh là gì?" Cao Kim Bình hỏi.
"Điều này cho thấy sức mạnh của Lê Uy Long là phi thường. Anh ta dám ngang nhiên không coi ai ra gì như thế, cho thấy anh ta không hề sợ hãi!" Võ Trung Hiếu nói.
"Mặc dù Lê Uy Long có thể đánh bại các cao thủ của nhà họ Trương nhưng bang Hổ Báo của chúng ta cũng thiếu gì nhân tài. Vì vậy chẳng có gì phải run sợ trước hắn cả!" Cao Kim Bình vẫn hùng hổ.
"E rằng Lê Uy Long không đơn độc một mình đâu. Tôi lo rằng phía sau hắn ta còn có thế lực khác ngầm ủng hộ nữa." Võ Trung Hiếu thâm trầm.
"Hắn thì có thể dựa vào ai?" Cao Kim Bình hỏi.
"Đó cũng chỉ mới là điều tôi suy đoán. Tuy nhiên, tôi nghe nói rằng ngày 26 tháng trước, Minh Hải, người đứng đầu chiến trường miền Nam, đã tham dựvào đám cưới của hắn ta!"Võ Trung Hiếu cảnh giác nói.
"Quân đội thì có liên can gì ở đây? Nếu vậy chúng ta nên làm gì?" Cao Kim Bình hỏi lại.
"Lê Uy Long đã bãi tự Trương Minh Trí. Làm sao nhà họ Trương có thể nuốt trôi mối hận thù ấy cho được. Kiểu gì Trương gia cũng không để hắn được yên. Vì vậy tạm thời chúng ta nên án binh bất động đã, chờ xem tình hình sắp tới sẽ diễn tiến thế nào rồi sau đó hãy quyết định."
Võ Trung Hiếu thật không hổ danh quân sư của bang Hổ Báo.
"Được rồi. Tôi cũng sẽ điều tra thêm về vấn đề liên quan tới quân đội mà anh vừa nhắc tới." Cao Kim Bình nói.
...
Sau khi được đưa đến bệnh viện, Lưu Bảo Thục nhớ ra rằng Vương Tử Lan và nhóm tay chân được phái đi hôm nay vẫn chưa trở về. Hắn ra lệnh cho anh em gọi Vương Tử Lan xem tung tích của hắn ở đâu nhưng điện thoại của hắn liên tục báo ngoài vùng phủ sóng.
Điện thoại của tất cả nhóm người đi cùng Vương Tử Lan cũng nằm trong tình trạng như vậy. Tất cả đều không liên lạc được!
Cứ như tất cả đều bốc hơi hoàn toàn khỏi trái đất này! Vụ mất tích tập thể này làm dấy lên một linh cảm đáng ngại trong suy nghĩ của hắn ta. Chẳng lẽ nhóm Vương Tử Lan kia cũng bị tên Lê Uy Long xóa sổ hoàn toàn sao?
Nghĩ đến đây, đột nhiên Lưu Bảo Thục cảm thấy khó thở! Rất có thể là như vậy!
Hắn dám xông thẳng vào Wonderland gϊếŧ bao nhiêu người thì không có gì lạ nếu hắn cũng là người quét sạch Vương Tử Lan cùng đồng bọn!
...
Biệt thự núi Mây.
"Tú Hằng, sao tối nay cậu có vẻ lạ thế? Cậu có ổn không?"
Chu Nhược Mai hỏi Nguyễn Tú Cẩm khi hai cô ngồi trò chuyện. Đầu óc của cô ấy như ở trên mây và tâm trạng thì có vẻ không ngừng lo lắng, sợ sệt một điều gì đó.
"À… ừm… Mình có hơi lơ đãng vì đang tìm ý tưởng để viết tiếp cuốn tiểu thuyết." Nguyễn Tú Cẩm vội viện một lý do.
Nhưng thực sự cảnh tượng kinh hoàng toàn máu và máu ở câu lạc bộ Wonderland tối nay không ngừng hiển hiện trong tâm trí cô làm Nguyễn Tú Cẩm liên tục bị phân tâm khi nói chuyện với người bạn gái Chu Nhược Mai của mình.