"Bố, bây giờ con chỉ có bố là người thân duy nhất thôi. Nếu cả bố mà cũng không đi, người khác sẽ nghĩ con như thế nào? Nếu không có bố chúc phúc, lễ cưới của con còn có ý nghĩa gì?" Uy Long nói với giọng buồn rầu.
"Thôi được, nếu đã vậy, ta sẽ tới." Ông Dương nói.
"Vậy tốt quá rồi! Thiên Thành, hãy nhớ sắp xếp người đến đón bố tôi." Uy Long dặn dò.
"Vâng! Tôi sẽ ghi nhớ!" Thiên Thành nói.
"Giờ thì, Uy Long, hãy mau đi gϊếŧ một con gà và nấu vài món cây nhà lá vườn. Chúng ta hãy uống vài ly. Hôm nay ta đang rất vui." Ông Dương cười nói.
"Vâng, con sẽ đi làm ngay." Nói xong, Uy Long liền đứng dậy đi vào bếp.
"Uy Long, để đó cho em." Thiên Thành nào dám để Long thần chiến nấu cơm thiết đãi mình, nên vội vàng đứng dậy ngay.
"Hôm nay cậu là khách, ở đây không cần câu nệ cấp trên cấp dưới gì cả, vả lại cậu cũng không quen thuộc địa hình nhà tôi, cứ ngồi trò chuyện với bố tôi một lát, tôi làm xong ngay thôi!" Uy Long nói.
"Phải, Thiên Thành, chỉ cần ngồi xuống đó, để Uy Long nhà ta làm cơm, coi vậy thôi chứ nó nấu ăn ngon lắm." Dương Văn Đoàn vừa nói vừa cười lớn.
Thiên Thành đành phải ngồi xuống trò chuyện với ông. Quả thật Uy Long rất thành thạo những việc bếp núc, chỉ một lát sau anh đã bày ra một bàn nhậu nhỏ với rượu và vài món nhắm bắt mắt, tất cả cùng ngồi lại với nhau uống một chút rượu.
"Chú Dương, cháu kính chú một ly." Thiên Thành nói và giơ ly của mình lên. Cha Uy Tướng rất vui vẻ tiếp rượu của anh ta.
Sau vài ly rượu, ông Dương nói: "Uy Long, lần này con trở lại đơn vị, nhất định phải giữ vững được hòa bình của đất nước!"
"Bố đừng lo lắng, con sẽ không để những kẻ ngoại xâm đó có cơ hội nào đâu." Uy Long nói.
"Tốt lắm, không hổ là con trai ta nuôi dạy, đợi ngày con chiến thắng trở về, chúng ta sẽ uống tiếp nhé!"
"Vâng, khi con không có nhà, bố nhớ phải tự chăm sóc và giữ gìn sức khỏe thật tốt, đợi con quay về."
"Yên tâm đi, xương cốt của ta còn tốt lắm!" – Ông Dương nói và cười lớn.
...
Trước khi Uy Long và Thiên Thành rời đi, Dương Văn Đoàn dặn dò con trai: "Được quay trở lại lần này, con phải nhớ lấy như một bài học, phải biết cách kiềm chế bản thân và không được lặp lại những sai lầm tương tự."
"Con hiểu rồi." Uy Long lễ phép đáp lại.
Trên đường về, anh nói với Thiên Thành: "Ngày mai, cậu hãy nhớ sắp xếp người đến đón tôi."
"Em nhớ rồi, Uy Long, em sẽ không quên một chuyện quan trọng như vậy đâu." Thiên Thành nói.
Chiều ngày hôm sau, Ngô Tường Ninh đến văn phòng của Chu Nhược Mai, cười hỏi một cách thân thiện:
"Cô Chu, ngày mai có phải là ngày cưới của cô không?"
“Giám đốc Ngô cũng biết chuyện này sao!" Chu Nhược Mai nói.
"Tất nhiên, có ai mà không biết tới lễ cưới của người phụ nữ xinh đẹp nhất thành phố cơ chứ?" Ngô Tường Ninh nói.
"Giám đốc cứ nói đùa. Đến tôi còn không dám chắc là liệu chồng tôi có đủ khả năng làm đám cưới cho tôi hay không!" Chu Nhược Mai nói. Cô biết rằng đây là tin tức mà Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm cố tình lan truyền, mục đích là muốn khiến cô phải xấu hổ vào ngày mai.
"Tôi lại nghĩ chồng cô hoàn toàn đủ khả năng, nếu không anh ấy làm sao dám khẳng định với cô như vậy?" Ngô Tường Ninh nói.
"Tôi không dám kỳ vọng gì nhiều ở anh ấy, có được một cuộc hôn nhân suôn sẻ là tôi đã mãn nguyện lắm rồi." Chu Nhược Mai vẫn nói với vẻ thiếu tự tin. Mặc dù Uy Long hứa rằng anh ấy sẽ tổ chức một đám cưới hoành tráng cho riêng họ, Nhược Mai vẫn chưa thấy anh ta có bất kỳ hành động nào.
"Vậy, cô đã tìm thấy phù dâu nào chưa?" Lúc này Ngô Tường Ninh mới bắt đầu đi vào vấn đề chính.
"Mới có một người, là bạn của tôi Nguyễn Tú Hằng." Chu Nhược Mai có phần ngạc nhiên khi thấy giám đốc lại hỏi tới điều này.
"Lễ cưới của đệ nhất mỹ nhân Quốc Hòa lại mới chỉ có một phù dâu ư? Như vậy thì không ổn lắm. Hay là như vầy đi, tôi sẽ trở thành phù dâu cho cô, được chứ?" Ngô Tường Ninh nói và làm ra vẻ không biết gì cả.
"Sao cơ? Giám đốc muốn trở thành phù dâu của tôi?" Chu Nhược Mai rất ngạc nhiên.
"Phải, cô không nghĩ là tôi có thể làm chuyện đó sao?” Ngô Tường Ninh nói.
"Ý tôi không phải vậy. Cô Tường Ninh là tổng giám đốc của Tập đoàn DG. Dĩ nhiên cô có thể lo liệu mọi thứ. Nhưng mà...." Chu Nhược Mai nói.
"Không hề gì, ngày mai là thứ bảy, tôi không phải đi làm! Thật vinh dự khi trở thành phù dâu của người đẹp nhất Quốc Hòa ! Tôi sẽ có thể nhận được nhiều sự chú ý vào lúc đó", Ngô Tường Ninh cười nói.
"Vâng, nếu giám đốc chấp nhận làm phù dâu của tôi, tôi rất hãnh diện." Chu Nhược Mai vẫn chưa hết kinh ngạc.
"Thôi nào, đâu cần nói chuyện khách sáo như vậy! Bây giờ chúng ta hãy ra ngoài và chọn một chiếc váy cưới cho cô, gọi cả bạn cô nữa, chúng ta sẽ mua chung luôn." Ngô Tường Ninh nói.
"Nhưng mà... bây giờ vẫn đang trong giờ làm việc!" Chu Nhược Mai nói lảng.
"Công việc gì tầm này nữa? Ngày mai là ngày trọng đại nhất cuộc đời cô kia mà. Việc chuẩn bị cho lễ cưới nên được ưu tiên hàng đầu. Đời người chỉ có một lần thôi đó, chúng ta phải chuẩn bị thật chu đáo. Còn nữa, tiền để mua váy cưới được trích từ công ty nên cô không cần lo lắng về chi phí." Ngô Tường Ninh nắm vai Chu Nhược Mai, cười nói.
Nhược Mai hoảng hốt: "Trời ơi, điều đó sao có thể chứ? Giám đốc sao lại đối xử tốt với tôi như vậy?"
"Bởi vì cô là nhân viên mới của công ty mà, những ngày qua cô cũng đã rất chăm chỉ làm việc, hãy coi đây như một món quà." Ngô Tường Ninh đoán là Uy Long muốn gây bất ngờ cho Chu Nhược Mai, vì vậy tất nhiên cô cũng phải giữ bí mật chuyện này.
Ngay sau đó, giám đốc Ngô đưa Chu Nhược Mai ra ngoài.
Chu Nhược Mai vẫn không thể tin được chỉ qua vài ngày đã có thể thân thiết với tổng giám đốc tập đoàn, cô vẫn chưa hết kinh ngạc trước thái độ niềm nở của Ngô Tường Ninh. Nguyễn Tú Hằng cũng ngạc nhiên tột độ khi thấy tổng giám đốc của Tập đoàn DG muốn trở thành phù dâu của Chu Nhược Mai, thậm chí còn rủ cô và Nhược Mai đi chọn váy cưới.
Ngô Tường Ninh trực tiếp đưa họ đến shop đồ cưới lớn nhất trong thành phố. Lại tự mình chọn cho Chu Nhược Mai chiếc váy rất tôn dáng và đắt nhất trong cửa hàng. Đồng thời mua cho mình và Nguyễn Tú Hằng hai chiếc đầm phù dâu để sẵn sàng cho ngày 26 sắp tới.
Tối hôm đó, khi Chu Nhược Mai trở về nhà với chiếc váy cưới, Uy Long đang giúp cô nấu ăn ở trong bếp.
"Ngày mai là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta rồi. Bây giờ váy cưới của tôi đã sẵn sàng, lễ cưới mà anh nói chuẩn bị tới đâu rồi?" Chu Nhược Mai khoanh tay hỏi.
"Nó cũng đã sẵn sàng, tôi sẽ mang đến cho em một bất ngờ lớn vào ngày mai." Uy Long tự tin nói.
"OK, vậy tôi sẽ chờ xem, nếu anh dám gạt tôi lần nữa, tôi sẽ không nương tay với anh đâu!" Nhược Mai nhíu mày.
"Được, nếu có bất kỳ điều gì khiến em không hài lòng vào ngày mai, em cứ việc đánh mắng chửi bới tôi tùy thích! Tôi là của em mà!!" Uy Long cười tinh nghịch làm khuôn mặt Nhược Mai hơi hồng lên.
"Tổng giám đốc của Tập đoàn rất tốt với tôi. Chính cô ấy đã chọn váy cưới cho tôi hôm nay và còn dùng tiền của công ty thanh toán, cô ấy thậm chí còn muốn làm phù dâu cho tôi. Vì vậy anh nhất định đừng để chúng tôi phải xấu hổ vào ngày mai!" Nhược Mai nói và nhìn chồng mình với đôi mắt tha thiết.
"Yên tâm, ngày mai tôi sẽ làm cho cả em và những phù dâu của em cảm thấy thật hãnh diện." Uy Long nói, anh cũng đang mong chờ đám cưới của ngày mai. Đó chắc chắn sẽ là khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong lịch sử thành phố này. Đến lúc đó, Chu Nhược Mai sẽ khiến cho tất cả mọi người phải ganh tị với cô ấy!
...
11:30 tối hôm đó, Uy Long đang ngủ say, bỗng bị đánh thức bởi tiếng nhạc chuông phát ra từ điện thoại di động. Anh nhìn vào màn hình điện thoại và thấy cuộc gọi đến từ Thiên Thành.
"Muộn thế này còn có chuyện gì nữa vậy?" Uy Long vừa ngáp uể oải vừa hỏi.
"Soái Tướng, tình hình ở phía tây đang chuyển biến xấu! Em vừa nhận được cấp báo của quân đội nói bọn ngoại thích đã vượt qua biên giới và đang tiến hành một cuộc tấn công dữ dội vào phòng tuyến của chúng ta!", Thiên Thành nói gấp gáp, thở hổn hển và có vẻ rất lo lắng.
Uy Long cũng bị sốc. Ngày mai là ngày cưới của anh rồi. Tại sao quân địch lại phát động một cuộc tấn công ngay lúc này cơ chứ!
"Mau lái xe đến đón tôi ngay lập tức. Tôi sẽ đích thân đến chiến trường để triển khai kế hoạch và chiến đấu!" Uy Long biết rằng vấn đề này thực sự rất nghiêm trọng và ngay lập tức ra lệnh.
Anh đã từng muốn an phận làm một chàng rể suốt phần đời còn lại, nhưng kẻ thù đã vào đến biên giới, những người lính của anh đang chiến đấu khốc liệt ở biên cương. Anh không thể bỏ mặc mà ngồi nhìn như vậy! Phải lập tức ra chiến trường và chỉ đạo trận chiến. Sự an toàn của quốc gia quan trọng hơn mười triệu lần so với cuộc hôn nhân của anh!
Chiến trường phía nam ở khá gần thành phố Quốc Hòa, từ đây anh có thể ra lệnh và gián tiếp chỉ đạo những binh lính ở biên giới phía tây. Anh cũng xác định là phải thức trắng đêm nay!
"Vâng!" Thiên Thành nói.
Sau khi cúp điện thoại, Uy Long ngay lập tức thay đồ và đi đến gõ cửa phòng Chu Nhược Mai. Lúc này Nhược Mai cũng đang ngủ, nghe tiếng gõ cửa, cô giật mình tỉnh dậy.
"Có chuyện gì mà phải gọi tôi dậy giữa đêm thế?" Chu Nhược Mai không dám mở cửa vì sợ Uy Long có ý đồ gì đó với mình.
"Nhược Mai, tôi có vài chuyện muốn nói với em, mở cửa ra đi." Uy Long nói.
Cô chợt nghĩ lại những điều mà Uy Long đã thể hiện trong mấy ngày qua, cảm thấy anh đang thực sự nghiêm túc, nên cô tạm tin tưởng và đứng dậy mở cửa, rồi ngay lập tức hỏi xem có chuyện gì.
"Tôi có một việc đặc biệt quan trọng nên bây giờ phải ra ngoài. Ngày mai em hãy cứ mặc váy cưới và đợi tôi ở Chu gia. Tôi biết điều này hơi đường đột nhưng hãy tin tôi, tôi chắc chắn sẽ đến đó để đón em vào ngày mai!" Uy
Long nói.