Lê Vĩnh Thiên nghe Đinh Điểu nói như thế thì lập tức hiểu rõ ông ta có ý gì. Hiệp khách bị cấm dùng võ, Lê Vĩnh Thiên biết rõ lịch sử của Long quốc, trong thời loạn thế, võ giả bọn họ được xưng là anh hùng chúa cứu thế.
Nhưng bây giờ là thời bình, bọn họ chỉ là một đám người vi phạm điều cấm làm theo ý mình.
Mặc dù bây giờ nước Long quốc cũng không thái bình, nhưng mà lúc này chiến tranh cũng không dựa vào võ giả cầm kiếm đánh nhau. Hiện tại vũ khí tiên tiến đến mức không cần đối mặt cũng có thể gϊếŧ chết đối phương, võ giả vốn không có đất dụng võ.
Một người đã không có đất dụng võ, còn muốn làm người cao cao tại thượng, muốn làm anh hùng được người ta dựa vào. Chuyện này vốn không thực tế, võ giả bị chiến tranh hiện đại đào thải, đây là điều tất nhiên trong lịch sử.
“Cho nên cuối cùng ông muốn làm gì?” Lê Vĩnh Thiên đã đoán được thứ Đinh Điểu muốn nói, nhưng anh vẫn hỏi một chút.
“Võ giả chúng tôi cần trật tự của mình, Ngụy Nghiêm đã hứa với chúng tôi sau khi ông ta lên làm Quốc vương Long quốc thì sẽ cho chúng tôi địa bàn bang phái của mình, không cần bị luật pháp của các người trói buộc nữa.” Đinh Điểu nói với vẻ kiêu ngạo. Ông ta đã ý thức được hôm nay ông ta và Lê Vĩnh Thiên sẽ có một người chết, cho nên ông ta không giấu diếm nữa.
Thật ra khi Lê Vĩnh Thiên còn nhỏ cũng hướng về một thế giới như võ hiệp, bênh vực kẻ yếu, hành hiệp trượng nghĩa. Nhưng mà khi trưởng thành, anh mới hiểu được nếu sống trong thế giới đó thì kẻ yếu sẽ phải sống trong sự tối tăm không nhìn thấy mặt trời.
Bởi vì mỗi kẻ mạnh đều có cho mình một sự phân xét đúng sai và thủ đoạn trừng phạt tiêu chuẩn, có lẽ mình chỉ nôn một cục đờm trên đất nhưng vừa lúc gặp phải một đại hiệp có tinh thần trọng nghĩa tăng cao sẽ bẻ gãy mình mất.
Trong lịch sử, triều đình vô cùng xem trọng võ giả, cũng cho phép các đại môn phái có môn quy tồn tại cho riêng mình cũng là thỏa thuận bất đắc dĩ.
Bởi vì triều đình cần bọn họ bảo vệ quốc gia trên chiến trường, nhưng bây giờ lại không cần nữa, đương nhiên triều đình sẽ không tiếp tục thỏa hiệp.
Trong quá trình đối kháng giữa võ giả và quân nhân triều đình bị trừng trị rất thảm, cho nên mới bị ép xuống, đến mức lần đầu tiên Lê Vĩnh Thiên nghe nói Ngụy Nghiêm nắm giữ rất nhiều võ lâm nhân sĩ trong tay còn cảm thấy khó tin.
“Lê Vĩnh Thiên, võ công của cậu cao như thế, cũng xem như thần tượng trong giới võ lâm, vậy mà cậu còn cam tâm tình nguyện giữ gìn luật pháp hiện đại. Lúc cậu làm Hộ Soái đầu tiên ở Long quốc có từng suy nghĩ cho những người trong giang hồ chúng tôi chưa?” Đinh Điểu nói vô cùng hùng hồn, giống như Lê Vĩnh Thiên là kẻ bại hoại trong đám võ giả vậy.
“Nói hay lắm nhưng thật ra ông chỉ là không chấp nhận bị ràng buộc bởi luật pháp hiện đại, sự trói buộc của hoàng đế mà thôi. Trong thiên hạ đều là đất của vua, ông từ bỏ suy nghĩ này đi. Trong đất Long quốc tuyệt đối không thể chấp nhận có hai bộ luật có xung đột với luật của Long quốc.”
Lê Vĩnh Thiên nói với thái độ kiên quyết, luật pháp Long quốc có thể nói là ưu tú nhất trong luật pháp toàn thế giới, trong đó kế thừa trí tuệ hơn ngàn năm của người xưa.
Mặc dù bây giờ vì điều kiện hạn chế, còn có một số cái chưa được chứng thực, nhưng ít ra anh có thể cho mọi người một hi vọng chứng thực.
Trong lịch sử, giáo chủ của giáo phái có quyền sinh sát tuyệt đối với những người trong giáo phái, muốn ai chết thì không ai dám nói không.
Nhưng mà bây giờ bọn họ gϊếŧ người còn bị hộ pháp kiểm tra, làm không tốt sẽ bị vào ngục. Thứ bọn họ theo đuổi là để triều đình không can thiệp vào chuyện nội bộ của bọn họ.
“Ha ha, Lê Vĩnh Thiên, loại chuyện này người bị giáng chức như cậu nói có giá trị gì. Thừa tướng đã đồng ý với chúng tôi, chờ nhà họ Ngụy đoạt được giang sơn Long quốc thì sẽ phong quan ban tước cho chúng tôi! Chờ chúng tôi có quyền lực thì có thể sửa lại pháp luật của Long quốc!” Đinh Điểu nói.
Ai cũng hướng tới quyền lực, có quyền lực tương đương có được tất cả, những thứ này trong chốn võ lâm cũng không ngoại lệ!
“Sớm muộn gì Long quốc cũng thuộc về nhà họ Ngụy, Lê Vĩnh Thiên, mau chừa ra một con đường. Lão Bốn lão Năm, nếu ai dám cản đường chúng ta thì chặt một cánh tay của Lê Tuyết Tương!”
Đinh Điểu nói xong thì chậm rãi đi về phía Lê Vĩnh Thiên.
“Thiên, mặc kệ mẹ, nhất định không được thả kẻ bại hoại này đi.” Lê Tuyết Tương lớn tiếng hô.
Mà lão Bốn và lão Năm chỉ khẽ nắm lấy cánh tay của Lê Tuyết Tương, cũng không giữ chặt Lê Tuyết Tương như lời Đinh Điểu nói.