Ông ta cảm thấy cứ như vậy mà trở về Long Đô, Ngụy Nghiêm sẽ trách tội ông ta, vì vậy ông ta dẫn cả đội chạy thẳng tới biệt thự Tinh Nguyệt.
Theo như Đinh Điểu thấy thì chắc chắn Lê Vĩnh Thiên đang ở cao ốc Galaxy, như vậy thì sự bảo vệ ở biệt thự Tinh Nguyệt sẽ lỏng lẻo, ông ta nhân cơ hội này bắt Lê Tuyết Tương lại.
Chỉ cần bắt được mẹ của Lê Vĩnh Thiên, ông ta cũng coi như là lập được chiến công lớn.
Mặc dù Lê Vĩnh Thiên rất ghét bố mình, nhưng Đinh Điểu chắc chắn rằng Lê Vĩnh Thiên vô cùng quan tâm đến mẹ của mình.
Vì để tiết kiệm thời gian, Đinh Điểu quyết định dẫn mấy cao thủ đi đường tắt chạy thẳng tới biệt thự Tinh Nguyệt, để học trò thứ hai của ông ta dẫn đại đội đi sân bay, giả bộ bọn họ đang muốn rời thành phố Đà Lạt bằng máy bay.
…
Biệt thự Tinh Nguyệt.
Lê Vĩnh Thiên, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng mới đi không lâu, Lê Tuyết Tương liền nháy mắt không ngừng.
“Có khi nào hai đứa Nhược Mai, Vĩnh Thiên đang gặp nguy hiểm không? Hay là cháu giúp dì đi giúp đỡ bọn nó?” Lê Tuyết Tương nói với Triệu Đình Vũ đang quan sát tình hình bằng ống nhòm.
“Dì à, Hộ soái giao nhiệm vụ bảo vệ sự an toàn của dì cho cháu, anh ấy lợi hại như vậy, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu!” Triệu Đình Vũ vội vàng an ủi Lê Tuyết Tương.
“Thật ra dì à, nếu như Hộ soái không thể giải quyết vấn đề, thì Triệu Đình Vũ cũng bó tay chịu chết, không thể giúp được chuyện gì đâu.” Lại Nhi bổ sung.
Mặc dù cô ấy nói là sự thật, nhưng lại khiến cho cả hai người càng thêm buồn phiền. Ngay cả người không biết cách nói chuyện như Triệu Đình Vũ cũng thấy bà cô này thiếu tinh tế.
“Dì à, dì yêu tâm đi, chắc chắn anh Thiên sẽ không có vấn đề gì, trước đây khi cháu bị điện Thiên Cang bắt giữ, tình huống nguy hiểm gian nan như vậy mà anh ấy cũng có thể giải quyết được. Chỉ cần chúng ta không bị kẻ địch bắt lại thì không chuyện gì làm anh ấy bị thương được.” Triệu Vũ Ngọc thấy sau khi Lại Nhi nói xong, Lê Tuyết Tương càng lo lắng thì nhỏ giọng trấn an.
“Đúng, em ấy nói đúng, bây giờ người anh ấy lo lắng nhất chính là dì, những kẻ địch bên ngoài đều không muốn trực tiếp đánh nhau với anh ấy, chỉ thích bắt người nhà uy hϊếp anh ấy.” Triệu Đình Vũ nghĩ đến việc em gái mình với Chu Nhược Mai bị bắt vẫn còn thấy vô cùng tức giận.
Lê Tuyết Tương nghe Triệu Đình Vũ nói vậy liền không muốn anh ta đi trợ giúp Lê Vĩnh Thiên nữa. Bà thở dài một tiếng, bà cảm thấy mình như gánh nặng liên lụy đến Lê Vĩnh Thiên.
Triệu Đình Vũ cảm thấy hình như mình nói sai liền lập tức cười trừ nói: “Lại Nhi, cô ở đây bảo vệ em gái tôi và dì, tôi phụ trách quan sát tình hình bên ngoài. Bất cứ khi nào nghe báo động liền mang theo em gái và dì trốn đi!”
“Anh có ý gì? Muốn ra lệnh cho tôi?” Lại Nhi thấy Triệu Đình Vũ dùng giọng ra lệnh nói chuyện với cô ấy liền không khách sáo phản bác lại.
Dù gì thì cô ấy là đặc công ngầm trong tổ đặc công, mà Triệu Đình Vũ chỉ là bảo vệ của tập đoàn Galaxy.
Nếu là vào ngày bình thường, dựa vào sự khác biệt thân phận này thì Triệu Đình Vũ còn không có tư cách nói chuyện với cô ấy.
Triệu Đình Vũ bị Lại Nhi chặn họng không nói được lời nào, nhưng trong mắt Lê Tuyết Tương, cảnh tượng này giống như một cặp đang cãi nhau.
“Được rồi, Đình Vũ, cháu đi ra ngoài đi, Lại Nhi sẽ chăm sóc chúng ta thật tốt!” Lê Tuyết Tương cười cười vẫy tay với Triệu Đình Vũ.
Triệu Đình Vũ liền thở phào nhẹ nhõm quay đầu bước nhanh ra ngoài.
Ra khỏi biệt thự, Triệu Đình Vũ liền như khỉ nhanh chóng leo lên một cái cây cao hơn mười hai mét trong sân, trên này có thể nhìn được xung quanh của biệt thự, không sót một ngóc ngách nào.
Nhìn qua ống nhòm, Triệu Đình Vũ phát hiện một cái ống nhòm xa bằng đồng đang dựng ở trên vách núi phía xa, rõ ràng là nó dùng để giám sát tình hình ở biệt thự Tinh Nguyệt, nhưng mà bên cạnh ống nhòm xa bằng đồng lại không thấy một ai.