Trong miệng Nguyễn Tú Hằng mặc dù giải thích như vậy, nhưng trong đầu anh, những hình ảnh với phong cách hoàn toàn khác nhau cứ hiện ra không kiểm soát được.
“Cậu nói cứ nói, cần gì phải đỏ mặt như vậy, bởi vì mùa xuân tới rồi sao?” Chu Nhược Mai dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Nguyễn Tú Hằng, cười trêu chọc nói.
“Trong xe này quá nóng, không được, tớ phải mở cửa sổ ra hít thở không khí.” Hình ảnh trong đầu thật sự đúng là khiến Nguyễn Tú Hằng có cảm giác khô nóng, cô ấy cần dùng gió mát để tỉnh táo một chút.
“Hai người dùng cùng tần số để đẩy xe thì có thể sinh ra cộng hưởng, khiến xe cử động?” Vẻ mặt Lê Vĩnh Thiên vô cùng hoài nghi lập lại, bởi vì cái này rõ ràng vi phạm hiểu biết định luật vật lý của anh.
Nguyễn Tú Hằng nghe lời này của Lê Vĩnh Thiên, không khỏi đen mặt lại, thật có xúc động muốn đánh người, cô ấy không khỏi than thở, thật sự là một đôi vợ chồng hiếm thấy.
Vì để không tiếp tục chủ đề khiến cô ấy có hơi khó chịu này, cô ấy quyết định không tiếp lời của Lê Vĩnh Thiên, dự định kéo kiếng xe xuống yên ổn thưởng thức phong cảnh bên ngoài.
Ngay lúc này, cô ấy đột nhiên cảm thấy có người đánh về phía cô ấy, trong đầu của cô còn có hình ảnh liên quan tới xe chấn, hù doạ cô ấy hét lớn lên: “Lưu manh, bất lịch sự.”
Sau đó cô ấy nghe một tiếng coong, ngay sau đó là tiếng kính vỡ.
“Thắt chặt dây an toàn, cúi đầu xuống, có sát thủ.” Lê Vĩnh Thiên trầm trọng nói.
Nghe có sát thủ xong, Nguyễn Tú Hằng lập tức sợ đến thót tim, những hình ảnh không chịu nổi trong đầu kia cũng biến mất hầu như không còn, có hiệu quả hơn nói mát nhiều.
“Những tên khốn kiếp này rốt cuộc có thôi đi không, bà đây thật vất vả ra ngoài hóng gió, lại muốn tới kiếm chuyện.” Nguyễn Tú Hằng cúi đầu, lớn tiếng mắng.
Lúc Lê Vĩnh Thiên đi ra thì anh đã kiểm tra bản đồ vệ tinh từ biệt thự núi Tinh Nguyện đến cao ốc Galaxy, biết bắn tỉa sẽ ngắm bắn ở mấy điểm đó.
Tình huống hiện tại rất rõ ràng, bọn họ vừa đi ra đã bị người ta phát hiện, sau đó thông báo cho bắn tỉa mai phục ở đây, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, mấy chỗ nấp phía dưới kai chỉ sợ cũng đã người có mai phục kỹ.
“Chi bằng chúng ta trở về đi.” Rất rõ ràng mục tiêu ám sát chính là Lê Vĩnh Thiên, Chu Nhược Mai lo lắng cho sự an toàn của Lê Vĩnh Thiên nên nhỏ giọng nói.
“Mấy tôm tép nhãi nhép như vậy cũng muốn khiến anh trở về, sao có thể chứ?” Lê Vĩnh Thiên nói xong, xe rẽ ngang, trực tiếp dùng dãy nhà để che chắn, sau đó anh ngừng xe lại.
“Phạm Cương, còn bao lâu mới đến?” Lê Vĩnh Thiên bấm số điện thoại, trầm giọng nói.
“Hộ Soái, không phải anh nói ban đêm mới họp sao, tôi vẫn còn một lát nữa, có tình huống gì mới sao?”
“Chúng tôi ngẫu nhiên gặp sát thủ Sư Quốc trên đường tới cao ốc Galaxy.” Giọng điệu Lê Vĩnh Thiên nghiêm túc nói.
“Ồ, thế nào, gặp nguy hiểm hả, tôi lập tức chạy tới với tốc độ nhanh nhất.” Phạm Cương nghe Lê Vĩnh Thiên gặp sát thủ, lập tức nóng nảy.
“Chờ anh qua đây e rằng chỉ có thể nhặt xác cho bọn họ.” Lê Vĩnh Thiên nói xong, trực tiếp cúp điện thoại của Phạm Cương, mà ngay lúc này, Trương Minh Nguyệt gọi điện tới.
“Hộ Soái, người của tôi nghe thấy tiếng súng ngắm, rốt cuộc là tình huống gì?” Trương Minh Nguyệt có hơi lo lắng hỏi.
“À, có mấy tên sát thủ muốn ngắm bắm tôi trên đường, bây giờ anh ở đâu?” Lê Vĩnh Thiên hỏi.
“Tôi đã đến thành phố Đà Lạt, đang cùng mấy cấp dưới bàn bạc chuyện buổi tối.” Trương Minh Nguyệt nói.
“Quá tốt, tôi gửi vị trí mấy tay bắn tỉa kia cho anh, các anh nhanh chóng giải quyết hết bọn họ đi.” Lê Vĩnh Thiên nói xong thì cúp điện thoại, gửi mấy toạ độ cho Trương Minh Nguyệt.
Trương Minh Nguyệt nhận được tin nhắn không hề hoài nghi, trực tiếp mang theo đám cấp dưới đi tới mấy vị trí đó.
Lê Vĩnh Thiên cúp điện thoại, đột nhiên cau mày nói: “Nguyễn Tú Hằng, tôi vẫn cảm thấy cái cách cô nói đó cho dù hai người kết hợp, xe cũng không chuyển động được.”
Nguyễn Tú Hằng nhìn thấy Lê Vĩnh Thiên trước mắt gặp nguy hiểm thế mà còn có tâm trạng muốn nghiên cứu nguyên lý chuyển động của xe, cô ấy cũng khóc không ra nước mắt.
“Lê Vĩnh Thiên, anh có thể nghĩ tới việc giữ được tính mạng trước không, sau này lại từ từ nghiên cứu những điều này? Anh không muốn sống, tôi vẫn muốn sống.” Nguyễn Tú Hằng không khỏi kêu rên một tiếng.
“Đúng vậy, Lê Vĩnh Thiên, anh tranh thủ thời gian chuyên tâm lái xe, đừng nghĩ tới những chuyện ngổn ngang kia.” Chu Nhược Mai cũng căng thẳng nói.