“Xem như tớ hiến thân cho cậu, vậy cậu muốn lấy cơ thể của tớ để làm gì?” Chu Nhược Mai cũng nói đùa với Nguyễn Tú Hằng.
“Chuyện này…” Nguyễn Tú Hằng không phản bác được, cô ấy thực sự không hiểu nổi những bông hoa bách hợp kia rốt cuộc đã làm như thế nào vậy?
“Sau này ngoại trừ ăn cơm không cho phép ăn bất cứ đồ ăn vặt nào.” Chu Nhược Mai bắt đầu nói chuyện chính.
“Sao vậy, muốn làm tổng giám đốc ngang ngược sao, đáng tiếc tớ không có hứng thú với phụ nữ vì vậy sẽ không thích dáng vẻ này của cậu.” Nguyễn Tú Hằng nói.
“Từ hôm nay trở đi chúng ta phải bắt đầu tiết kiệm, trừ ăn cơm ra không cho phép tiêu tiền vào những thứ khác.” Chu Nhược Mai vô cùng kiên quyết nói.
“Tại sao, cậu bảo một người phụ nữ giàu có lương tháng ba tỷ như tớ phải trải nghiệm cuộc sống của người nghèo tớ không chịu đâu, tớ vẫn chưa quang minh chính đại sống cuộc sống của người có tiền.” Nguyễn Tú Hằng không cho là đúng nói.
“Không phải cậu đã đồng ý để tớ xử lý số tiền sao, tớ có cách sử dụng khác.” Chu Nhược Mai nói.
“Được, tớ không quan tâm tới số tiền mà tớ đã đưa cho cậu nhưng cậu không thể can thiệp vào việc tớ dùng ba chục triệu còn lại như thế nào.” Nguyễn Tú Hằng nói với vẻ mặt vô tội.
“Cậu là một đứa độc thân thì cần dùng nhiều tiền như vậy để làm gì, có ăn có mặc là được rồi, mỗi tháng tớ sẽ để lại cho cậu sáu trăm nghìn, còn lại …”
“Chu Nhược Mai cậu được voi đòi tiên có phải không, cậu chỉ để cho tớ sáu trăm nghìn để tớ uống gió tây bắc sao.” Nguyễn Tú Hằng lập tức lớn tiếng phản đối: “Độc thân thì sao chứ? Độc thân làm cho tớ vui vẻ, độc thân làm cho tớ tự do như gió!”
“Cậu không phải tiêu tiền ăn ở nên sáu trăm nghìn là đủ rồi, cậu xem Đà Lạt hiện tại còn có bao nhiêu người đói bụng, nhân viên của tập đoàn Galaxy gặp phải những lời ác ý, họ không có nguồn thu nhập nào cả và có lẽ cả ngày họ cũng không thể ăn được một cái bánh bao.” Chu Nhược Mai nói.
“Được rồi, tớ tiết kiệm một chút là được chứ gì!” Thấy Chu Nhược Mai càng nói càng thảm, nước mắt cũng bắt đầu lượn quanh, Nguyễn Tú Hằng đành phải giơ tay đầu hàng nghe theo sự sắp xếp của Chu Nhược Mai.
…
Buổi tối nhìn bát cháo và bánh màn thầu ở trên bàn Lê Vĩnh Thiên giật mình hỏi Lê Tuyết Tương: “Mẹ có chuyện gì vậy, trong nhà có ai muốn tin vào đạo phật sao?”
“Vợ của anh muốn làm nữ Bồ Tát.” Không đợi Lê Tuyết Tương nói chuyện Nguyễn Tú Hằng đã tức giận nói.
“Cậu không nói lời nào không ai nghĩ cậu câm điếc đâu.” Chu Nhược Mai vừa nói vừa nhét bánh màn thầu vào trong miệng Nguyễn Tú Hằng.
Lê Vĩnh Thiên nhìn thấy Lê Tuyết Tương mặt ủ mày ê bèn cảm thấy trong nhà đã xảy ra chuyện gì đó mà anh không biết, nhất là hai ngày này anh và Triệu Đình Vũ vất vả tâm sức nghiên cứu kiếm thuật nên thể chất tiêu hao vô cùng lớn, vì vậy ăn cháo và bánh màn thầu khẳng định là sẽ không chịu nổi.
“Rốt cuộc tình hình như thế nào?” Lê Vĩnh Thiên nhìn Chu Nhược Mai hỏi.
Vốn dĩ Chu Nhược Mai không muốn nói cho Lê Vĩnh Thiên biết nhưng đã bị Nguyễn Tú Hằng nói ra nên cô không thể nói dối Lê Vĩnh Thiên, vì vậy đành phải nói rõ đầu đuôi gốc ngọn chuyện phát lương cơ bản cho nhân viên của tập đoàn Galaxy.
Lê Vĩnh Thiên lập tức cảm thấy bản thân đã không làm tròn bổn phận, đồng thời cũng cảm thấy vui mừng vì có một người vợ lương thiện như vậy.
Mặc dù Lê Vĩnh Thiên đã bị loại khỏi chức vụ hộ soái nhưng thẻ rồng tối cao vẫn không bị thu hồi.
Nguyên nhân rất đơn giản tấm thẻ này là do quốc vương của Long Quốc cho anh, Ngụy Nghiêm cũng không biết chuyện này, bây giờ quốc vương của Long Quốc đã không còn nhớ rõ chuyện của lúc trước vì vậy tấm thẻ rồng tối cao này vẫn luôn ở trên người Lê Vĩnh Thiên.
“Vợ à, không phải chỉ là tiền thôi sao cần gì phải khổ cực như vậy, em cần bao nhiêu cứ nói với anh.” Lê Vĩnh Thiên vô cùng phóng khoáng nói.
Theo như Chu Nhược Mai thấy Lê Vĩnh Thiên nói như vậy chẳng qua chỉ đang an ủi cô mà thôi.
Cô biết mặc dù Lê Vĩnh Thiên làm hộ soái nhiều năm như vậy nhưng anh không có khái niệm về tiền bạc chứ đừng nói là tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Hơn nữa Lê Vĩnh Thiên quang minh chính đại, liêm khiết nên không thể nào tham ô, hoàn toàn sẽ không có khoản tiền tiết kiệm kếch xù.
Nếu như anh có tiền thì trước đó đã không trở thành người ăn bám vào nhà họ Chu.
“Chồng à anh không cần phải quan tâm tới chuyện này, em sẽ nghĩ cách để giải quyết.” Chu Nhược Mai vô cùng tự tin nói.