Không lâu sau Lê Vĩnh Thiên dẫn Triệu Đình Vũ, Triệu Vũ Ngọc và Lại Nhi trở lại biệt thự núi Tinh Nguyệt.
“Anh về rồi!”
Lê Vĩnh Thiên vẫn còn đang ở trước cổng đã nghe thấy giọng nói hưng phấn của Lê Tịnh Vi từ trong phòng truyền đến, sau đó mùi thức ăn từ trong phòng tỏa ra.
“Tịnh Vi sao em lại về rồi?” Lê Vĩnh Thiên hỏi.
“Cuối tuần em được nghỉ nên về.” Lê Tịnh Vi nói.
Lúc này Chu Nhược Mai cũng đi ra đón.
“Mọi người về rồi sao!” Chu Nhược Mai nhìn thấy Lê Vĩnh Thiên, Triệu Đình Vũ, Triệu Vũ Ngọc và Lại Nhi đều trở về an toàn rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, sự lo lắng ở trong lòng cũng được buông xuống.
“Vâng bọn em trở về rồi, thực sự xin lỗi vì đã để chị dâu phải lo lắng.” Triệu Đình Vũ nói.
“Trở về là tốt rồi, nhanh vào trong ngồi đi.” Chu Nhược Mai nói.
“Tại sao lại có mùi thức ăn?” Lê Vĩnh Thiên hỏi.
“Mẹ biết Triệu Đình Vũ, Triệu Vũ Ngọc và Lại Nhi vẫn chưa ăn cơm cho nên mẹ lại nấu cơm tiếp. Hơn nữa cuối tuần em gái được nghỉ nên về nhà cũng phải nấu một bữa thật ngon cho con bé ăn chứ!” Chu Nhược Mai nói.
Lê Vĩnh Thiên đi vào trong phòng bếp nhìn thấy Lê Tuyết Tương mồ hôi nhễ nhại đang loay hoay ở trong phòng bếp thi cảm thấy hơi đau lòng nói: “Mẹ, từ ngày mai con sẽ tìm người tới nấu ăn.”
“Không cần, mẹ biết gần đây con có rất nhiều chuyện nhưng mẹ cũng không giúp được gì, nếu như con còn không cho mẹ nấu cơm vậy mẹ có khác gì đồ ăn hại đâu chứ?” Lê Tuyết Tương liên tục xua tay từ chối.
Lúc này Chu Nhược Mai muốn vào phòng bếp giúp đỡ bê thức ăn lại bị Lê Tịnh Vi đẩy ra ngoài: “Chị dâu chị đừng nhúc nhích để em làm là được rồi, anh qua đây đỡ chị dâu đi.”
Rất rõ ràng Chu Nhược Mai chưa mang thai nhưng đã được hưởng thụ đãi ngộ dành cho người đang mang thai.
Khuôn mặt Chu Nhược Mai nhìn Lê Vĩnh Thiên với vẻ hết cách, Lê Vĩnh Thiên cũng chỉ có thể nhìn cô với ánh mắt lực bất tòng tâm.
Lê Vĩnh Thiên giả bộ đi tới đỡ Chu Nhược Mai rồi khẽ nói ở bên tai cô: “Bây giờ chúng ta đâm lao thì phải theo lao, chắc chắn phải nhanh chóng làm cho đứa trẻ xuất hiện.”
“Bây giờ cũng không kịp?” Chu Nhược Mai đỏ mặt khẽ nói, bây giờ cô đặc biệt hối hận tại sao lại nôn khan ở ngay trước mặt nhiều người như vậy.
“Không sao, không phải Na Tra cũng được mang thai ba năm sao, con trai của Lê Vĩnh Thiên anh được mang thai nhiều hơn người bình thường mấy tháng không phải cũng rất bình thường sao.” Lê Vĩnh Thiên nhỏ giọng trêu chọc.
“Đức hạnh đâu rồi! Bây giờ em vẫn còn trong thời kỳ kinh nguyệt nên anh có vội hơn nữa cũng không có tác dụng.” Chu Nhược Mai hờn dỗi nói.
Lê Tuyết Tương nhìn Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai thân mật thì thầm to nhỏ thì trên mặt không khỏi cảm thấy vui mừng, bây giờ hạnh phúc lớn nhất của bà ấy là nhìn thấy con trai hạnh phúc, gia đình hòa thuận, nhanh chóng được ẵm cháu trai sao, bây giờ tất cả các điều kiện đều đã được thỏa mãn.
Đúng lúc này điện thoại của Lê Vĩnh Thiên đột nhiên vang lên, anh tưởng rằng Trương Minh Nguyệt gọi tới nên vội vàng lấy điện thoại ra, kết quả phát hiện lại là đường dây riêng của quốc vương Long Quốc thì không khỏi giật mình ở trong lòng.
Quốc vương của Long Quốc chủ động gọi điện thoại cho anh tám chín phần mười là đã thoát khỏi sự khống chế của Ngụy Nghiêm nên gọi điện thoại cho anh để cầu cứu, Lê Vĩnh Thiên cầm điện thoại bước nhanh về phía phòng của mình rồi thuận tay đóng cửa lại.
Mặc dù tất cả mọi người ở trong phòng khách đều là người một nhà nhưng anh vẫn không quen để cho người thứ ba nghe thấy cuộc điện thoại tuyệt mật này.
“Quốc vương Long Quốc, rốt cuộc anh cũng gọi điện thoại cho tôi, anh có dặn dò gì sao.” Lê Vĩnh Thiên khẽ nói, anh cho rằng quốc vương Long Quốc lén gọi điện thoại cho anh vì vậy anh cũng nói rất khẽ theo tiềm thức.
“Lê Vĩnh Thiên tôi nghe nói gần đây anh xen lẫn với một đám nhân sĩ trong giang hồ, mặc dù bây giờ anh đã là thứ dân nhưng dù sao anh cũng đã từng là hộ soái, tôi hy vọng anh có thể giữ bản thân trong sạch.”
Điện thoại lập tức vang lên giọng nói hờ hững của quốc vương Long Quốc, Lê Vĩnh Thiên lập tức nhận ra tình trạng hiện tại của Long Quốc không thích hợp cho lắm.
“Quốc vương của Quốc, gần đây Đà Lạt đột nhiên xuất hiện một đám võ lâm cao thủ làm xằng làm bậy, tôi đang quần nhau với họ.” Mặc dù cảm thấy quốc vương của Long Quốc có gì đó không đúng nhưng Lê Vĩnh Thiên vẫn nói thật với giọng điệu rất cung kính.
“Càn quấy, bây giờ anh là một thứ dân cho dù có người xấu thì đó cũng là chuyện của hộ pháp, nếu như anh dám gϊếŧ người vô tội một cách bừa bãi cho dù anh đã từng là hộ soái thì tôi vẫn sẽ buộc tội anh như thường.” Quốc vương của Long Quốc tức giận nói.
Nếu như không phải giọng nói ở trong điện thoại giống y như giọng nói của quốc vương Long Quốc thì Lê Vĩnh Thiên sẽ nghi ngờ người đang trò chuyện với anh không phải là bản thân quốc vương của Long Quốc, bởi vì quốc vương của Long Quốc tuyệt đối sẽ không nói chuyện với anh với giọng điệu như vậy.