Lúc này động Chuột Bay đã trở thành địa ngục trần gian.
Đám người của U Minh Giáo đó không thể đánh bại Lê Vĩnh Thiên, muốn chạy nhưng lại không qua được cửa của Triệu Đình Vũ, chỉ đành chịu thua.
Một lát sau, đám người U Minh Giáo ở trong Động Chuột Bay đều bị Lê Vĩnh Thiên gϊếŧ sạch.
Trong Động Chuột Bay, xác chết la liệt khắp nơi, máu chảy thành sông.
Để đề phòng có kẻ đang chạy trốn, Lê Vĩnh Thiên và Triệu Đình Vũ cùng nhau đi đến từng ngóc ngách để kiểm tra.
Sau khi xác nhận rằng không còn sót một ai, hai người mới quay trở lại bên cạnh Lại Nhi và Triệu Vũ Ngọc.
“Vũ Ngọc, tại sao em lại bị họ bắt đi?” Lê Vĩnh Thiên hỏi Triệu Vũ Ngọc.
"Tối nay em đang đi trên đường xuống núi, thì bị bọn chúng bắt được.” Triệu Vũ Ngọc nói.
“Em xuống núi làm gì trong lúc thời điểm nhạy cảm như này?” Lê Vĩnh Thiên hỏi.
“Không phải chị dâu em đang mang thai sao? Em muốn xuống núi mua thêm một số món ăn bổ dưỡng và kiếm thuốc bổ cho chị ấy.” Triệu Vũ Ngọc nói.
“…” Lê Vĩnh Thiên cạn lời, Chu Nhược Mai căn bản không hề mang thai, Triệu Vũ Ngọc lại thật sự muốn kiếm đồ bồi bổ cho cô.
Nhưng mà, chỉ có anh mới biết chuyện Chu Nhược Mai không hề mang thai, và anh lại không thể nói chuyện này ra.
Biết được Triệu Vũ Ngọc xuống núi vì muốn mua đồ bồi bổ cho Chu Nhược Mai, anh cũng không thể trách cô ấy được.
"Nói chung đừng tùy tiện chạy xuống núi, chị dâu em cũng không cần uống thuốc bổ đến thế.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Nhưng mà, chị dâu em đang mang thai, chị ấy phải ăn nhiều đồ bổ dưỡng để đứa trẻ có thể trắng trẻo mập mạp được!” Cô ấy nói.
“Sức khoẻ của cô ấy rất tốt, em không cần phải lo lắng đến thế.” Lê Vĩnh Thiên nói.
Lúc này, Lại Nhi nói: “Được rồi, hộ soái Lê, khoan đã nói nhiều, chúng ta mau rời khỏi đây đi!”
“Kiểm tra xem những người này đã chết hoàn toàn hay chưa đã rồi hẵng rời đi.” Triệu Đình Vũ lo rằng vẫn có kẻ còn sống sót, điều này sẽ tiết lộ nơi cất giữ đao phổ Càn Khôn Thất Đao.
“Vậy thì kiểm tra nhanh đi!” Lại Nhi nói.
Do đó, Triệu Đình Vũ và Lại Nhi đã kiểm tra cẩn thận các xác chết trên mặt đất và phát hiện ra rằng những người theo U Minh Giáo này đều đã chết sạch.
Sau đó, mọi người rời khỏi Động Chuột Bay.
Khi ra khỏi động Chuột Bay, mọi người nhìn xuống vách núi phía dưới, trong lòng đều bắt đầu lo lắng.
“Cao như vậy làm sao mà chúng ta có thể xuống được đây?” Lại Nhi nói.
“Đáng tiếc là tôi vẫn đang bị thương, nếu không tôi đã có thể thi triển khinh công mà đưa mọi người xuống rồi.” Triệu Đình Vũ nói.
Động Chuột Bay bị vây quanh bởi các vách núi, hai bên đều là vách đá cheo leo, muốn lên cũng không được, muốn xuống lại chẳng xong.
Ngay cả Lê Vĩnh Thiên cũng cảm thấy hơi khó.
Leo lên vách núi thì tương đối dễ nhưng để mà leo xuống thì thật sự khó.
Nếu chỉ có một mình Lê Vĩnh Thiên, vẫn có cách để đi lên hoặc đi xuống, nhưng mà để đưa được Lại Nhi, Triệu Vũ Ngọc và Triệu Đình Vũ đang bị thương ra khỏi nơi này e là không thể.
Đúng lúc này, ở con đường phía dưới chân núi xuất hiện một đoàn xe!
Sau khi đoàn xe đến bãi đất trống dưới vách núi, thì họ dừng lại.
Sau đó, nhóm người đó liền xuống xe!
Lê Vĩnh Thiên nheo mắt lại cố gắng nhìn xuống, những người này lại là vệ sĩ của Long Chấn Tiêu!
Lê Vĩnh Thiên đột nhiên có chút nghi ngờ, làm sao vệ sĩ của Long Chấn Tiêu lại đến đây?
“Tại sao ở đây lại có nhiều bảo vệ đến đây vậy?” Lại Nhi ngạc nhiên hỏi.
“Tôi cũng không biết.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Những người này, không phải là người của Điện Thiên Cang sao?” Triệu Vũ Ngọc nói với vẻ sợ hãi.
“Không phải, bọn họ là người của nhà họ Long, không phải là người của Điện Thiên Cang.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Vệ sĩ của nhà họ Long tới đây làm gì?” Lại Nhi hỏi.
“Ai mà biết được, hãy để xem họ muốn làm gì trước.” Lê Vĩnh Thiên nói.
Chỉ thấy những người đó đến dưới chỗ vách đá, và sau đó bắt đầu lấy dụng cụ leo núi ra, và lần lượt leo lên.
Một lúc sau, đám vệ sĩ đã leo lên trước cổng Động Chuột Bay.
"Mấy người đến đây làm gì?” Lê Vĩnh Thiên lạnh lùng hỏi.
"Cậu chủ, chúng tôi biết được rằng cậu đã đến động Chuột Bay, vì vậy chúng tôi vội vàng chạy tới.” Một tên vệ sĩ nhà họ Long nói.
“Cậu đến đây làm gì?” Lê Vĩnh Thiên hỏi lại.
“Chúng tôi… chúng tôi sợ cậu gặp phải nguy hiểm nên muốn chạy tới giúp.” Tên vệ sĩ ấy ngập ngừng nói.
“Không phải các người về Long Đô hết rồi sao? Tại sao các người vẫn ở lại thành Đà Lạt?” Lê Vĩnh Thiên hỏi lại.
“Giáo chủ đã sắp xếp để chúng tôi ở lại thành Đà Lạt.” Tên vệ sĩ nói.
“Sắp xếp các người ở lại thành Đà Lạt làm cái gì?” Lê Vĩnh Thiên hỏi.
“Giáo chủ bảo chúng tôi ở lại đây để âm thầm bảo vệ cậu.” Tên vệ sĩ ấy liền nói.
Lê Vĩnh Thiên có hơi ngạc nhiên, không ngờ Long Chấn Tiêu lại sắp xếp người vệ sĩ mình.
“Tôi không cần sự bảo vệ của các người, hãy đi đi!” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Cậu chủ, cậu có bị thương không? Bên trong đều là kẻ địch sao?”
"Tôi đã gϊếŧ hết những tên ở trong đó rồi, mấy người đến muộn rồi.” Lê Vĩnh Thiên nói.
Lúc này, càng ngày càng có nhiều tên vệ sĩ tiến đến chỗ cửa động Chuột Bay.
“Rất xin lỗi cậu chủ. Khi chúng tôi nhận được tin tức, chúng tôi đã vội vàng chạy tới, nhưng vẫn là chậm mất một bước.”
“Cậu chủ, vách núi cao như vậy, tôi nghĩ cậu đi xuống cũng khó. Tại sao không dùng dây thừng của chúng tôi để đi xuống?” Mấy tên vệ sĩ liền nói.
Lê Vĩnh Thiên suy nghĩ một lúc, đằng nào cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý dùng dây của bọn họ để xuống.
Thế là mọi người bám lấy sợi dây để leo xuống.
Sau khi đi xuống dưới vách núi, Lê Vĩnh Thiên đã để Triệu Đình Vũ, Triệu Vũ Ngọc và Lại Nhi ngồi lên chiếc xe Bugatti Veyron của mình cùng trở về.
Mặc dù mấy tên vệ sĩ của nhà họ Long đã đến động Chuột Bay để giúp đỡ, nhưng rốt cuộc họ lại không thể giúp gì nhiều cho Lê Vĩnh Thiên, đóng góp lớn nhất của họ chính là đã đưa dây thừng để mọi người leo xuống.
…
Lúc này, trong động Chuột Bay.
Một người đàn ông mặc áo trắng đột nhiên mở mắt và đẩy cái xác ra!