Chương 1240: Đánh đến đầu rơi máu chảy

Lê Vĩnh Thiên thấy Triệu Vũ Ngọc và Lại Nhi ngăn trước người Trần Hiểu Sinh thì lập tức ngạc nhiên, vội vàng nghiêng mũi kiếm đi.

Mũi kiếm sượt qua cổ Lại Nhi, đâm vào vách đá sau lưng Trần Hiểu Sinh.

Một kiếm của Lê Vĩnh Thiên đâm vào không khí, Trần Hiểu Sinh nắm lấy cơ hội tung một chưởng về phía Lê Vĩnh Thiên!

Trong nháy mắt, một chưởng phong mạnh mẽ bay ra từ tay Trần Hiểu Sinh lao thẳng về phía Lê Vĩnh Thiên!

Lê Vĩnh Thiên lập tức ngạc nhiên, vội lách người tránh thoát chưởng phong của Trần Hiểu Sinh.

Chưởng phong của Trần Hiểu Sinh rít gào bên người Lê Vĩnh Thiên!

Chưởng phong đánh trúng vách đá sau lưng Lê Vĩnh Thiên, vách đá vỡ vụn rơi xuống ào ào.

Thấy tình hình này, Lại Nhi và Triệu Vũ Ngọc đều bị dọa nhảy dựng, chưởng phong của Trần Hiểu Sinh mạnh như thế, nếu vừa nãy Lê Vĩnh Thiên bị chưởng phong này đánh trúng thì thân thể máu thịt anh cũng sẽ bị đánh đến thịt nát xương tan!

Sau khi Lê Vĩnh Thiên tránh được chưởng phong của Trần Hiểu Sinh thì lập tức vung kiếm lên!

Trần Hiểu Sinh tung chưởng hụt cũng lập tức tung chưởng thứ hair a.

Chưởng phong lại rít gào tung ra lần nữa!

Lại Nhi lo rằng Trần Hiểu Sinh lại kéo mình và Triệu Vũ Ngọc ra chắn kiếm khí, nhân lúc Trần Hiểu Sinh giao chiến với Lê Vĩnh Thiên thì lập tức nhào về phía Triệu Vũ Ngọc.

Kiếm khí của Lê Vĩnh Thiên va chạm với chưởng phong của Trần Hiểu Sinh, kiếm khí xuyên qua chưởng phong xông thẳng về phía tim của Trần Hiểu Sinh!

Trần Hiểu Sinh kinh hại, muốn kéo Lại Nhi và Triệu Vũ Ngọc lại ngăn kiếm khí lần nữa thì phát hiện bọn họ đã nằm trên đất rồi!

Trần Hiểu Sinh chỉ có thể chạy thoát thật nhanh.

Lê Vĩnh Thiên lập tức rút kiếm đuổi gϊếŧ Trần Hiểu Sinh.

Lại Nhi thấy Trần Hiểu Sinh đã trốn vào trong đám người, cô ấy cũng không nhàn rỗi, lập tức nhặt một cây đao lên cắt đứt dây thừng trên người Triệu Vũ Ngọc.

Cuối cùng Triệu Vũ Ngọc cũng được giải thoát, nhưng cô không có võ công, cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.

Lại Nhi biết Triệu Vũ Ngọc không có võ công, cô ấy chỉ có thể cầm đao đứng bên cạnh cô, bảo vệ cô.

Lúc này, Triệu Đình Vũ bị thương nặng lại như thú hoang phát điên chiến đấu với đám người U Minh giáo.

Lúc này, người dand ông áo trắng như ma quỷ vọt đến sau lưng Triệu Đình Vũ, đánh lén anh ta từ sau lưng.

“Anh! Cẩn thận phía sau!” Triệu Vũ Ngọc lại thất thanh kêu lên.

Triệu Đình Vũ giật mình, cùng lúc cảm thấy sau lưng có tiếng gió đánh tới, vội vàng quay người, thấy người đàn ông áo trắng đã dùng Cửu Âm Bạch Cốt Trảo đánh về phía mình.

Năm luồng sức mạnh như điện lóe ra từ ngón tay người đàn ông áo trắng.

Vì khoảng cách quá gần, Triệu Đình Vũ đã không thể trốn thoát được, chỉ có thể dùng lực ngăn năm luồng sức mạnh này.

“Rắc!”

Năm luồng sức mạnh đánh trúng cây đao lớn trong tay Triệu Đình Vũ, phát ra tiếng kêu giòn vang.

Cây đao trong tay Triệu Đình Vũ là bảo đao tổ truyền của Dương Văn Đoàn, không bị năm ngón tay của người đàn ông áo trắng đánh xuyên qua.

Nhưng Triệu Đình Vũ vẫn bị chấn động liên tiếp lùi về phía sau.

Khi người đàn ông áo trắng muốn dùng Cửu Âm Bạch Cốt Trảo đánh Triệu Đình Vũ lần nữa, Lê Vĩnh Thiên đang chiến đấu với Trần Hiểu Sinh nhìn thấy cảnh này thì lập tức đâm về phía người đàn ông áo trắng.

Một luồng kiếm khí lóe lên lao thẳng về l*иg ngực người đàn ông áo trắng!

Kiếm khí quá nhanh, người đàn ông áo trắng chỉ một lòng nghĩ tấn công Triệu Đình Vũ, không ngờ Lê Vĩnh Thiên lại đột ngột dùng kiếm tấn công mình, anh ta không kịp phòng bị thì bị kiếm khí của Lê Vĩnh Thiên đánh trúng ngực!

“Phụt!” Người đàn ông áo trắng lập tức phun một ngúm máu tươi, ngã ra đất, sau đó không nhúc nhích gì nữa.

Người đàn ông áo trắng luôn đánh lén như ma quỷ cuối cùng cũng chết dưới một nhát kiếm của Lê Vĩnh Thiên!

Triệu Vũ Ngọc và Lại Nhi thấy cuối cùng người đàn ông áo trắng xuất quỷ nhập thần này cũng bị Lê Vĩnh Thiên gϊếŧ chết, cũng thở phào một hơi.

Bớt đi người đàn ông áo trắng đánh lén, Triệu Đình Vũ có thể tránh lo lắng phía sau, chém gϊếŧ với U Minh giáo.

Lê Vĩnh Thiên và Trần Hiểu Sinh chiến đấu mấy hiệp, sau đó dùng chiêu thứ ba trong chín chiêu thức kiếm Hiên Viên – Kiếm xuất thần diệt.

Trần Hiểu Sinh thấy kiếm pháp của Lê Vĩnh Thiên biến đổi khó lường, lập tức kinh hãi biến sắc!

Trần Hiểu Sinh chỉ là đại đệ tử của giáo chủ Hồ Qúy Trai U Minh giáo, dù thực lực rất mạnh, nhưng đối mặt với chiêu “kiếm xuất thần diệt” này của Lê Vĩnh Thiên, anh ta hoàn toàn không biết phải ngăn cản thế nào!

Cuối cùng, một kiếm của Lê Vĩnh Thiên xuyên qua tim của Trần Hiểu Sinh!

“Phụt!” Trần Hiểu Sinh phun một ngụm máu tươi, hai mắt lồi ra!

Khi Lê Vĩnh Thiên rút kiếm từ trong tìm Trần Hiểu Sinh ra thì Trần Hiểu Sinh ngã xuống đất, đứt hơi bỏ mình.

Trần Hiểu Sinh kinh khủng như thế cũng chết dưới kiếm của Lê Vĩnh Thiên!

Đám người U Minh giáo thấy Trần Hiểu Sinh và người đàn ông áo trắng đều chết dưới kiếm của Lê Vĩnh Thiên thì tất cả đều kinh hãi biến sắc, sợ vỡ mật.

“Hộ soái, những kẻ này biết tung tích đao phổ Càn Khôn Thất Đao, mau gϊếŧ hết bọn chúng đi!” Lại Nhi lo là Lê Vĩnh Thiên sẽ mềm lòng tha cho đám người U Minh giáo này, lập tức hô lớn lên.

Lê Vĩnh Thiên vốn cũng không định bỏ qua cho đám người U Minh giáo này, nghe thấy Lại Nhi nói bọn chúng đã biết được tung tích đao phổ Càn Khôn Thất Đao thì càng không thể mềm lòng.

Anh lập tức triển khai chín chiêu thức kiếm Hiên Viên, đại khai sát giới.

Ngay cả Trần Hiểu Sinh và người đàn ông áo trắng cũng không phải là đối thủ của Lê Vĩnh Thiên, đám đệ tử U Minh giáo này thì càng không cần phải nói.

Trong nháy mắt, trong động Chuột Bay máu me tung tóe, quỷ khóc sói tru, tay đứt chân cụt đầy trên đất.

Có mấy kẻ muốn chạy ra ngoài cửa động cũng bị Triệu Đình Vũ đuổi gϊếŧ đằng sau.

Chính miệng Triệu Đình Vũ nói đao phổ Càn Khôn Thất Đao cho những người này biết, đương nhiên anh ta sẽ không để tên nào chạy thoát.

Triệu Đình Vũ thấy Lê Vĩnh Thiên đã đại khai sát giới, gϊếŧ cho đám người U Minh giáo gào khóc thảm thiết, không cần mình phải nhúng tay vào nữa.

Anh ta dứt khoát canh ở cửa động, chặn đánh những tên muốn chạy trốn ra ngoài, đề phòng có cá lọt lưới.