Chương 21

" Thần phụ bái kiến hoàng hậu nương nương, bái kiến Mạn phi "

" Mẫu thân mau đứng lên đi "

Hoàng hậu đích thân đưa tay đỡ Mạn phu nhân, Mạn phi ôm bụng cũng nhìn bà đau xót mấy phần, chỉ vài năm không gặp mà bà đã như liễu nhược trước gió, yếu ớt thương tâm dẫu cho bộ lễ phục xa hoa cũng không che đậy được dáng vẻ hốc hác.

Mạn phi chỉ đành thầm oán trong bụng đỡ mẫu thân lại mộc đôn, bây giờ trong điện chẳng còn ai nên ba mẹ con họ mới có thể cởi bỏ nghĩa quân thần mà ngồi lại với nhau.

" Mẫu thân, người chịu khổ rồi "

Mạn phu nhân đưa tay vuốt má hai đứa con gái, ánh mắt cũng rớm lệ :" Thần phụ chịu khổ nhưng để hai vị nương nương trong cung sống tốt là được rồi "

" Mẫu thân đã ốm đi rồi, có phải hạ nhân trong phủ không chu toàn? "

Mạn phu nhân không nói chỉ vỗ vỗ mu bàn tay hoàng hậu, có lẽ đây cũng là câu trả lời của bà. Mạn phi kêu người dâng trà, sau đó bồi bồi hồi hồi với mẫu thân.

" Lý thị cũng thật quá đáng, vốn đã dành quyền chủ mẫu cũng thôi đi, ngay cả chuyện sinh hoạt của mẫu thân cũng chèn ép. Để nữ nhi viết thư phụ thân... "

" Nương nương thôi đừng " Mạn phu nhân kéo tay Mạn Kỳ lại, bà đương nhiên không muốn lão gia và nữ nhi của mình bất hòa. Nhưng bà càng làm vậy càng khiến cho tỷ muội hai người họ oán hận phụ thân cùng Lý thị.

" Mẫu thân lần này nhập cung lưu lại vài ngày đi, nữ nhi không nỡ để người xuất cung "

" Sao có thể chứ? Mệnh phụ tiến cung chỉ có thể thăm nương nương một buổi, chút nữa phải xuất cung rồi. Nương nương yên tâm, thần phụ còn có nhà mẹ, trong nhà có ra sao cũng không dám sơ xuất hầu hạ "

Hồ hởi một lúc cuối cùng hoàng hậu cũng vào không nhịn được mà hỏi :" Lần này phụ thân để người tiến cung có phải vì chuyện Mạn Tuyền không? "

Nàng biết mẫu thân không nói là vì lo sợ hai đứa con của mình khó xử, nếu không phải do lão gia ép bà thà rằng ở mãi trong biệt viên dưỡng tâm.

" Nương nương yên tâm, thần phụ tự biết cách phân bày với lão gia. Lần này được gặp hai người, thần phụ đã mãn nguyện lắm rồi "

Mạn Xung chua xót nhìn mẫu thân, hận không thể đem mẫu tử Lý thị ra xử trí. Mạn phu nhân đưa tay sờ bụng Mạn Xung :" Đợi Mạn nương nương sinh xong, thần phụ lại xin với lão gia tiến cung thăm người "

Mạn Kỳ đưa mắt nhìn vòng bụng lớn của muội muội mà thầm ghen tỵ, nếu không phải lần đó long thai khó giữ, vây giờ đừng nói là mẫu thân chèn ép, cả quyền quản lý lục cung dành lại được. Sự ganh ghét của hoàng hậu đương nhiên không ai nói ra, chỉ thầm liếc mắt trao đổi. Không biết mai này Mạn phi hạ sinh long tự, hoàng hậu có phản ứng gì đây?

========

Hiền phi ngồi trên văn án của thư phòng đọc binh thư, đôi mắt dán vào nó. Nàng là phi tử duy nhất được phép tự do vào nơi này, đây là đặc cách duy nhất chỉ riêng nàng được hưởng.

" Nàng hiểu binh thư sao? "

Tĩnh Ngọc có chút cứng người, ngập ngừng gật gù :" Thần thϊếp không hiểu cho nên mới tìm hiểu "

Doãn Hàm ngồi cạnh đó vuốt tóc nàng :" Tĩnh Ngọc, sắp tới là gia yến, trẫm muốn nàng cũng trẫm ngồi ở chính vị tiếp đón ngoại tộc hoàng cung "

Nàng hoảng hốt nhìn Doãn Hàm, trước giờ người ngồi trên chính vị chỉ có trung cung hoàng hậu hoặc phi tần có chức vị cao nhất sau khi trung cung qua đời. Nhưng Mạn Kỳ vẫn còn, trên Tĩnh Ngọc còn có Đức phi. Sao có thể tự ý ngồi ghế chính vị :" Hoàng thượng chuyện này không được. Chính vị cạnh hoàng thượng chỉ có thể là hoàng hậu nương nương, thần thϊếp dù được người yêu thương nhưng cũng không thể quá phận. Hơn nữa, gia yến người chủ trì là hoàng hậu, nếu thần thϊếp ở chính vị vậy hoàng hậu phải làm sao? "

" Hoàng hậu bệnh nặng ở mãi trong tẩm cung, lần này gia yến e rằng không thể xuất hiện. Đức phi còn chăm sóc Cách Dung, sẽ không để ý chuyện này đâu "

" Hoàng thượng, vậy cũng không được. Thần thϊếp cho người sắp xếp một chỗ cạnh người là người, còn chỗ của hoàng hậu thần thϊếp không thể..."

Doãn Hàm cảm nhận rõ từng nỗi lo sợ của nàng, hoàng hậu là thê tử chính thất, địa vị tôn quý nhất, cho dù hắn sủng nàng bao nhiêu cũng không thể cho nàng vị trí tương đương. Ngay cả một chỗ ngồi trong gia yến phải ngập ngừng suy nghĩ. Hắn không nhìn nàng, chỉ lặng lẽ kéo nàng vào lòng.

" Tĩnh Ngọc, trẫm sẽ không để nàng chịu thiệt thòi "

===========

Gia yến vừa tới, ngoài ngoại tộc hoàng cung còn có thân thích vương gia, công thần đại quan được mời tới, bàn tiệc xa hoa nhanh chóng cũng bắt đầu được dọn lên. Tĩnh Ngọc thay Đức phi bế Lăng Dung công chúa đi vào, Cách Dung được coi như là hoàng thượng yêu thương nhất, tuổi còn nhỏ đã có phong hiệu và địa vị ở phổ tộc. Đại công chúa Cách Nguyệt là trưởng nữ nhưng cũng phải đến bảy tuổi mới được hoàng thượng ban cho phong hiệu " Lăng Thương " để xung hỉ, còn nói đến nhị công chúa và tam công chúa cũng chưa có cái phước đó, chắc rằng đợi đến lúc trưởng thành xuất giá mới được phong hiệu.

Cách Dung được Đức phi yêu thương, được Tĩnh Ngọc quý mến hoàng thượng đương nhiên tự động cũng nâng niu theo. Tống quý tần nhìn nhị công chúa bên cạnh thầm xót xa, cùng là phượng nữ của bệ hạ sao không được cai phước kia?

Dư quý cơ đương nhiên tâm trạng cũng không tốt, nàng ta vi tú nhập cung còn trước Ngọc thái nữ, trước cả Đức phi đều vị xuất thân không bằng họ mà mẹ con nàng phai chịu thiệt. Nói đến Ngọc thái nữ ở Từ các tháng trước đã uất ức đến phát điên, hoàng thượng vì sợ sau này Cách Dung có xuất thân xấu hổ nên đã nhanh chóng ghi tên đứa nhỏ dưới Đức phi làm sinh mẫu, sau này cùng Bát Tư thị không chút quan hệ, điều này càng chứng minh hoàng thượng chú tâm vào Lăng Dung công chúa thế nào.

" Khai tiệc "

Tiệc vừa lên món, các thân thích thay nhau kính rượu hoàng thượng, cùng lúc đó Tả tướng quân đến trễ cuối cùng cũng đi vào, Tĩnh Ngọc vừa nhìn thấy hắn đã nao nao như ngày cũ, chính là ngày Tả tướng quân đỡ nàng rời khỏi hoàng cung nuôi lòng báo thù năm đó. Trước đó Tả Lang còn cùng nàng đã gặp nhau nhiều ở y môn ngoại thành

" Vi thần tham kiến hoàng thượng, vi thần đến trễ hoàng thượng xin trách tội "

" Đứng lên đi. Tả tướng quân vừa từ chiến trận về, vất vả nhiều rồi. Ban ngồi "

Doãn Hàm đặc biệt lưu tâm tên họ Tả này, kiếp trước cũng chính mắt hắn nhìn thấy Tả Lang dạy dỗ Tĩnh Ngọc, cùng cũng nàng kêu gọi cứu quốc tiến đến kinh thành diệt trừ băng đảng Dật An vương. Cho thấy họ Tả cũng là một nhân tài dùng được, đêm qua Doãn An đệ đệ hắn gửi thư về kinh nói, dặn hắn tiếp đón Tả Lang, vì ở chiến trận cũng đã lập chiến công không nhỏ, còn có giao tình không nhỏ với đệ đệ hắn.

Tả Lang ngồi bàn tiệc đưa mắt nhìn Tĩnh Ngọc hai lần, còn nhớ lần cuối gặp nàng là ở Xướng huyện có y môn, lúc đó nghe nói trong gia tộc có đích tỷ làm thái tử trắc phi nên nàng phải quay về, hắn xuất y môn cũng bắt đầu tham gia quân chiến, bẵng không bao lâu thì nghe nàng gả cho thái tử, sau tấn Tĩnh phi ở mãi trong cung, giờ xem ra hoàng thượng đối đãi không tệ, tấn vị rồi sủng ái, xem ra cũng sống tốt. Tả tướng quân thở dài một cái rồi uống ngụm rượu, đầu óc quay cuồng nuối tiếc.

Tĩnh Ngọc được phi tần cũng mệnh phụ kính rượu nên cũng say không ít, Doãn Hàm thấy sắc mặt nàng đỏ hồng quyến rũ, xung quanh có mấy tên nam nhân đưa mắt lén nhìn.

" Tĩnh Ngọc, có muốn hồi cung trước không, đợi yến tiệc kết thúc trẫm qua với nàng "

" Thần thϊếp không sao. Thần thϊếp ra ngoài ngự hoa viên đi dạo sẽ đỡ, hoàng thượng cứ tiếp tục trước đi "

Doãn Hàm chần chừ chút rồi gật đầu :" A Thiển, chăm sóc nương nương ngươi cho tốt " sau đó nhìn tâm phúc đỡ nàng ly khai mới quay đầu tiếp tục.

Bên trong đông người ngột ngạt, chả trách khiến nàng người nóng như lửa đốt, vừa ra đến đình của ngự hoa viên liền sai A Thiển đi lấy canh giải rượu.

" Ngọc nhi? "