Triển Chiêu gần như dùng tốc độ kinh công nhanh nhất đời này chạy tới bờ ao, trong lòng không ngừng thầm nhủ: không phải là hắn, không thể nào là hắn.
Bình thường, đôi khi hắn có phạm sai lầm, nhưng lúc làm việc, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười, mỗi hành động đều vô cùng bình tĩnh, chính xác.
Mặc dù nhìn bề ngoài hắn trắng trẻo, giống một công tử thế gia không rành thế sự, nhưng võ công của hắn lại rất xuất chúng, tính tình ghét ác như địch, nói hắn không rành thế sự chẳng khác nào bôi nhọ hắn.
Hắn lúc thì vui vẻ, hào sảng, lúc lại lạnh lùng, tàn nhẫn…
Không thể nào là hắn.
“Mau vớt hai người kia lên, mau…” Bên bờ ao, tiếng người huyên náo, Triển Chiêu đẩy đám người đang chen chúc ra, lo lắng, sợ hãi đã dâng đầy trong ngực, không có chỗ trút ra.
Mọi người hợp sức kéo hai cô nương mặc trang phục nha hoàn lên, một người mặc váy thêu màu vàng nhạt, tóc búi củ ấu, người còn lại dáng người có vẻ lớn hơn, mặc váy màu hồng nhạt, tóc cũng búi theo kiểu nha hoàn trong phủ.
Triển Chiêu không thấy bóng áo trắng quen thuộc, trái tim đã vọt lên đến cổ họng cuối cùng cũng trôi xuống. May mà không phải hắn. Lúc này y mới bình phục tâm trạng, đưa mắt nhìn nha đầu xinh xắn nhìn có vẻ nhỏ tuổi hơn, cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Y như bị ma xui quỷ khiến mà vươn tay, vẹt phần tóc ướt dính trên mặt nha đầu nọ ra. Bất chợt trong đám người vang lên tiếng thét đầy kinh hãi: “Dưới ao còn một người!”
Triển Chiêu vội quay đầu nhìn về phía mặt nước, mưa chẳng biết đã nặng hạt hơn từ lúc nào, rơi xuống mặt ao, tạo thành những vòng tròn chậm rãi lan rộng. Từ dưới ao xuất hiện những bóng khí, y lau nước mưa chảy xuống mặt, từ chối cây dù do một nô bộc tốt bụng bên cạnh đưa cho.
Thẫn thờ đi tới bờ ao, nô bộc đang cầm gậy trúc kéo một chiếc áo ngoài màu xanh nhạt vào bờ. Mắt y tối lại, giật phăng lấy chiếc áo đang nhỏ nước trên tay nô bộc nọ.
Trong mắt là tuyệt vọng, là hối hận. Tay chậm rãi sờ lên khóa đồng trên cổ, trong lòng tràn ngập bất an, “Chuột ngốc, ngươi đã bị mèo ta khóa lại, đừng hòng chạy thoát.”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, ‘ào’ một tiếng, bọt nước văng tung tóe, một bóng người màu lam bổ nhào xuống ao, thoáng cái đã không thấy đâu nữa.
Trên bờ mơ hồ vẳng đến tiếng hét hoảng sợ lẫn tiếng la khóc, nhưng giờ y đã không có tâm trạng để ý đến nữa. Đẩy đám rong chắn tầm mắt ra, cố gắng mở thật to mắt nhìn. Nhưng y còn chưa nhìn thấy bóng người khiến lòng y đau đớn, mắt đã cay xè làm y không thể không nhắm lại, khó khăn lắm mới mở ra được, tiếp tục tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Ở đâu? Ở đâu?
Rốt cuộc ngươi đang ở đâu?
Chuột ngốc, ngươi đang ở đâu?
Y lặn sâu xuống đáy nước, tiếp tục tìm kiếm, l*иg ngực đã đau nhức, nhưng y không muốn từ bỏ, lỡ như trong lúc y ngoi lên mặt nước để thở, con chuột kia…
Không, không!
Y dùng nội lực để giữ lại không khí trong phổi. Y không thể từ bỏ, dưới nước còn có một người đang chờ y. Y đạp nước, híp mắt bơi tới phương hướng trong trí nhớ.
Người đó, khó khăn lắm mới chịu ở bên y.
Người đó, đã ước hẹn bên y cả đời, không bao giờ cách xa.
Người đó, nhận ngọc bội đính ước gia truyền của y, miếng ngọc nhất định sẽ bảo vệ hắn bình an, sao hắn có thể gặp chuyện?
Một người hào hoa phong nhã, tình thâm ý trọng như hắn sao có thể cam lòng chết ở nơi này?
Trong trí óc là dáng vẻ của Bạch Ngọc Đường khi thì cười lạnh, khi thì chẳng coi ai ra gì, lúc lại quyến rũ động tình, Triển Chiêu như được tiếp thêm sức mạnh, bơi vọt tới trước.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng y chợt nhìn thấy một bóng trắng. Y vội vàng bơi tới, thấy hắn nhắm nghiền hai mắt, nét mặt vặn vẹo, làn da tái nhợt, khiến Triển Chiêu sợ hãi. Y chạm môi lên phiến môi mỏng mềm mại, chậm rãi độ khí cho hắn.
Ngước đầu nhìn vầng sáng phía trên đầu, ôm chặt thân thể nặng nề của Bạch Ngọc Đường, vận khí bơi lên trên. Khoảnh khắc phá vỡ mặt nước ngoi lên, nhìn Bạch Ngọc Đường trắng bệch trong ngực, mọi cảm xúc trong lòng y vỡ òa, suýt chút nữa không khống chế được mà rơi nước mắt.
“Triển đại nhân, lên đây, lên đây!”
Đám nô bộc trên bờ thấy Triển Chiêu ngoi lên khỏi mặt nước, liền hét lên một tiếng, mừng rỡ chạy tới.
Triển Chiêu mặc kệ mưa như hạt đậu rơi xuống đầu, cẩn thận kéo Bạch Ngọc Đường, chậm rãi bơi vào bờ. Xúc cảm rất lạnh, lạnh đến làm y sợ hãi.
Tay nâng Bạch Ngọc Đường lên bờ, Triển Chiêu như mất sức, chân mềm nhũn, suýt chút nữa không bò lên được.
Mọi người trên bờ thấy vậy vội đưa tay kéo y lên. Y trèo được lên bờ, chật vật quỳ trên mặt đất, không kịp nghỉ lấy sức đã vội bò tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường.
“Triển đại nhân, Bạch đại nhân sợ là không xong rồi…”
“Câm miệng!” Triển Chiêu quát nô bộc vừa thăm dò hơi thở của Bạch Ngọc Đường, cúi người vỗ vỗ gò má tái nhợt của Bạch Ngọc Đường, “Ngọc Đường… Tỉnh lại.”
Bạch Ngọc Đường nằm đó, không chút phản ứng, sắc mặt tái nhợt, môi tím xanh, thân lạnh đến làm trái tim Triển Chiêu đóng băng.
Y run rẩy vươn tay đến dưới mũi Bạch Ngọc Đường, đau đớn trong lòng càng tăng, nỗi tuyệt vọng lan khắp gương mặt vốn ôn hòa. Y đưa tay nắm chặt bàn tay lạnh buốt của Bạch Ngọc Đường.
Hít sâu một hơi, cúi người chạm lên đôi môi tím xanh. Trong đám người xung quanh vang lên tiếng hít khí. Y cũng không để ý, chỉ hết sức đẩy hơi vào miệng hắn.
Trong lòng không ngừng nỉ non: “Ngọc Đường… Đừng bỏ ta.”
“Khụ khụ…” Nhờ Triển Chiêu không ngừng thổi hơi, Bạch Ngọc Đường đang nằm đó đột nhiên ho mấy tiếng, nước ao tanh hôi trào ra theo tiếng ho, ngực cũng dần phập phồng.
Triển Chiêu mừng rỡ, vội dừng lại, đẩy ngực Bạch Ngọc Đường, giúp đẩy nước ao ra nhiều hơn.
Cuối cùng, mí mắt nặng như treo ngàn cân của hắn chậm rãi nhấc lên. “Miêu…” Miệng phát ra tiếng gọi không rõ, Bạch Ngọc Đường nhợt nhạt nằm đó, giọng nói yếu ớt như một thư sinh bệnh nặng, ho một tràng dài.
Triển Chiêu ôm hắn vào trong ngực, ôm chặt đến nỗi khiến Bạch Ngọc Đường suy yếu suýt chút nữa ngừng thở, không sao nói được lên lời.
“Tên chết tiệt này… Có biết ta lo đến thế nào không?”
Đây là lần đầu tiên Bạch Ngọc Đường nghe Triển Chiêu mắng hắn là ‘tên chết tiệt’. Ha ha, nghe không tệ. Nghĩ vậy, khóe môi hắn khéo lên thành nụ cười yếu ớt.
“Ngươi còn có tâm trạng mà cười à? Vừa rồi ôm cơ thể lạnh như băng của ngươi, ta sợ chết đi được. Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta biết phải làm sao? Ngươi đã gọi ta một tiếng ‘Tiểu Miêu’ thì đã là người của ta rồi. Ngọc Đường, từ nay về sau đừng làm ta sợ như vậy nữa, có được không?”
Bạch Ngọc Đường bị những lời này của y làm cho dở khóc dở cười, lại ho hai tiếng, khóe mắt cong cong, trên khuôn mặt tái nhợt lại đẹp đẽ vô ngần: “Biết rồi, Miêu đại nhân.”
Nói xong, hắn vô thức sờ ngọc bội đeo trên thắt lưng, lại chỉ sờ thấy một sợi dây bị đứt. Toàn thân hắn cứng đờ, đầu óc bỗng dưng hỗn loạn.
“Không sao… Ta chỉ cần Ngọc Đường khỏe mạnh.” Triển Chiêu nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay vẫn cầm sợi dây đứt bên hông của Bạch Ngọc Đường, ghé vào tai hắn, thì thầm. Y chỉ cần hắn còn sống, chỉ cần hắn còn sống.
“Bộp, bộp…” Tiếng mưa rơi xuống dù đột nhiên lớn hơn. Bạch Ngọc Đường đảo mắt, lúc này mới phát hiện mình và Triển Chiêu đang bị một đám người vây lấy, trên đỉnh đầu là dù giấy được mấy nô bộc tốt bụng giơ ra che chắn.
Vẻ mặt của đám nô bộc kia tràn đầy thắc mắc, Bạch Ngọc Đường rũ mắt, nhìn Triển Chiêu vẫn mừng rỡ ôm chặt mình, biết xem ra đám nô bộc này đã nhận ra gì đó rồi.
Hắn cũng chẳng quan tâm, đã đi qua ranh giới sinh tử, hắn không còn để ý nhiều như trước kia nữa rồi. Chỉ cần nắm chặt tay người kia, mà chủ nhân của bàn tay đó cũng đồng ý bên hắn suốt đời suốt kiếp, Bạch Ngọc Đường hắn còn băn khoăn gì nữa đây?
Hắn đột nhiên nhớ lời của mẫu thân nói khi hắn còn bé: “Ngọc có linh hồn, nếu một ngày ngọc bội bên người đột nhiên biến mất, chính là nó đã thay chủ nhân tránh một kiếp nạn.”
Khối ngọc kia… Bạch Ngọc Đường nâng bàn tay không chút sức lực lên, nhẹ vuốt ve bàn tay của Triển Chiêu, cảm nhận vết chai thô ráp do năm tháng hình thành trong lòng bàn tay y, ấm áp cuồn cuộn chảy khắp toàn thân. Hắn nhẹ mỉm cười, đầu dán lên bờ vai của Triển Chiêu: “Tiểu Miêu…”
Triển Chiêu ôm hắn một hồi, đột nhiên nhớ ra gì đó, nâng Bạch Ngọc Đường trong lòng dậy, mắt lóe lên: “Sao Ngọc Đường lại bị rơi xuống nước?”
Mắt Bạch Ngọc Đường tối sầm, nhìn xung quanh, vẻ mặt nghiêm trọng: “Tiểu Ly đâu? Ngươi có trông thấy con bé Tiểu Ly không?”
Triển Chiêu cứng người, cô nương mà y thấy quen thuộc lúc nãy chẳng phải là nha đầu thϊếp thân của Tần Tử Câm, Tiểu Ly hay sao?
Nhớ đến người được vớt lên bờ lúc nãy, khi ấy y chẳng còn tâm trí mà xem hai người nọ có đáng ngại hay không, thầm kêu một tiếng không hay rồi: “Lúc nãy đã được người vớt lên, ta còn chưa đến xem xét.” Vội nâng dậy Bạch Ngọc Đường, đi tới chỗ kia.
Bạch Ngọc Đường bị đuối nước vẫn chưa hồi sức, đành dựa lên người Triển Chiêu, khó nhọc bước tới. Đám nô bộc xung quanh cũng hiểu chuyện mà tránh lối, còn có một nô bộc tốt bụng đưa một chiếc dù cho Triển Chiêu.
“Tiểu thư đừng như vậy… Muốn khóc thì cứ khóc, tiểu nhân thấy cô như vậy cũng rất khó chịu.” Tần Quý cầm dù, nửa ngồi bên cạnh Tần Tử Câm, che mưa cho nàng, nhưng vẫn không ngăn được nước mưa nặng hạt làm ướt y phục trên người nàng.
Tần Tử Câm lặng lẽ gạt tóc ướt dính trên trán Tiểu Ly ra, để lộ gương mặt non nớt chưa trưởng thành, chậm rãi nâng ống tay áo, cẩn thận lau bùn bẩn dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
“Tiểu nha đầu, còn không mau ngồi dậy? Lạnh như vậy còn dính ướt, muội nằm lâu như vậy không biết xấu hổ hay sao? Có thấy ngứa da không? Hay là muội muốn ăn vạ đòi bánh móng ngựa của ta?”
Thiếu nữ trước mắt như mở lớn hai mắt, nghịch ngợm trừng mắt với nàng, khóe môi nở nụ cười ngốc: “Ôi, bị tiểu thư nhìn ra rồi. Thật nhàm chán. Lần nào cũng bị tiểu thư vạch trần.”
Nàng nhẹ vuốt ve nét mày thanh tú của thiếu nữ, nụ cười rất nhẹ: “Con bé ngốc, muốn ăn bánh móng ngựa thì nói với ta một tiếng là được, cần gì làm ta sợ.”
Thiếu nữ bĩu môi, ra vẻ không vui, từ dưới đất ngồi dậy, co đầu gối, tay chống cằm: “Muội thích ăn bánh tiểu thư làm cơ.”
Nàng nhìn gương mặt tái nhợt của thiếu nữ, nụ cười hiếm khi nhuộm đến mắt như lúc này, đưa tay gỡ cỏ dính trên búi tóc của thiếu nữ xuống, cười dịu dàng nói: “Được, ta làm cho muội. Muội đúng là đứa trẻ ham ăn.”
Nụ cười của thiếu nữ đột nhiên trở nên rất xa xăm, nét buồn rầu trên mặt không hợp với tuổi tác. Nàng bắt lấy tay tiểu thư của mình: “Lần này muội không ăn được rồi, muội phải đi.”
Nàng hoảng hốt, vội bắt lấy tay của thiếu nữ, lại bị xúc cảm lạnh lẽo làm cho giật mình, sợ hãi trợn to hai mắt, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành: “Muội muốn đi đâu? Chúng ta không phải là người một nhà sao? Nha đầu ngốc, tỷ tỷ không cho phép muội đi.”
Thiếu nữ mỉm cười, nụ cười xán lạnh khiến trời mưa càng thêm âm trầm, trong mắt hiện ánh sáng ấm áp. Rồi đột nhiên, nụ cười trên mặt thiếu nữ dần biến mất, thân thể cũng bắt đầu tiêu tán. Nàng vươn tay cố bắt lấy bàn tay lạnh lẽo kia, nỉ non: “Không, đừng đi… Tiểu Ly, đừng….”
Nước mắt như chuỗi trân châu bị đứt, không ngừng rơi xuống, lướt qua cánh môi, nhuộm lên vạt áo, rơi vào bàn tay đang dần tiêu tán của thiếu nữ. Trong gió vẳng đến tiếng cười đứt đoạn: “Tỷ tỷ, kiếp sau gặp lại.”
“Tiểu Ly….”
Hai tay nàng ôm chặt ngực mình, như muốn giữ lại hơi thở lưu lại của thiếu nữ. Cuối cùng, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống gò má, rơi xuống vũng nước mưa đọng trên mặt đất, vỡ tan.
“Tiểu thư, tiểu thư…”
Tần Quý hoảng sợ lay Tần Tử Câm đã gục xuống thi thể của Tiểu Ly, thấy nàng không mảy may nhúc nhích, vội gọi nô bộc tới, nâng nàng dậy, định đưa về thư phòng. Nào ngờ Tần Tử Câm nắm chặt tay của Tiểu Ly, dù gỡ thế nào cũng không ra.
Tần Quý cắn răng, nhìn khuôn mặt tái nhợt dính đầy nước mắt của Tần Tử Câm, không đành lòng. Cắn răng lần nữa, dùng hết sức kéo bàn tay của Tần Tử Câm ra.
Bàn tay mất đi chỗ bám văng ra, rơi xuống đất như chiếc lá rụng trong mưa, khiến người ta nhìn mà đau lòng. Cảnh tượng hiu quạnh cực kỳ giống tâm tình lúc này của Bạch Ngọc Đường.
Hắn siết chặt nắm tay, cả người run lên, môi cắn chặt, ánh mắt tàn khốc khiến Triển Chiêu bên cạnh nhìn mà đau lòng. Y lẳng lặng bao lấy nắm tay của Bạch Ngọc Đường.
Mu bàn tay cảm nhận được hơi ấm, Bạch Ngọc Đường chậm rãi ngẩng đầu, nhìn theo Tần Tử Câm được đám nô bộc dìu đi mỗi lúc một xa, lại nhìn gương mặt xám trắng của Tiểu Ly và nha hoàn chết đuối bên cạnh, gằn từng chữ: “Ta đã nhìn thấy hung thủ.”
o0o Hết chương 40 o0o