Giang Nam tháng ba, mưa bụi lất phất. Mưa từ trên trời phủ xuống như một bức màn mỏng, cảnh sắc Giang Nam vốn say đắm lòng người không hề vì lớp mưa bụi âm u này mà kém sắc. Đây chính là cái gọi là ‘M …
Giang Nam tháng ba, mưa bụi lất phất.
Mưa từ trên trời phủ xuống như một bức màn mỏng, cảnh sắc Giang Nam vốn say đắm lòng người không hề vì lớp mưa bụi âm u này mà kém sắc. Đây chính là cái gọi là ‘Mưa hận mây sầu, Giang Nam vẫn xưng giai lệ’.
Bên kênh đào Kinh Hàng, người đánh cá đầu đội nón lá vành trúc, người mặc áo tơi sắp xếp lại giỏ trúc, thu dây câu đã thả nãy giờ. Gió lạnh phất qua mặt sông, người đánh cá khẽ rùng mình, siết chặt áo tơi trên người, thầm nghĩ: Đã sang tháng ba rồi mà vẫn rét căm căm như vậy, về nhà nhất định phải uống bát canh gừng để xua tan khí lạnh trên người mới được. Nghĩ thế, tay cũng nhanh hơn, định bụng lên bờ.
“Ông lão, xin hỏi phía trước là phủ Thường Châu đúng không ạ?” Một giọng nói trầm ấm chợt vang lên. Người đánh cá ngẩng đầu, phát hiện một con thuyền lá nhỏ đã dừng trên mặt sông trước mặt từ lúc nào, một nam tử cao lớn đứng thẳng trước mũi thuyền. Nam tử kia mặc áo lam, hông đeo đai lưng bạch ngọc, tay cầm dù giấy, không nhìn được rõ tướng mạo. Giữa màn mưa bụi mịt mờ, hòa cùng cảnh sắc Giang Nam, tạo nên một bức họa tuyệt đẹp.
Người đánh cá đẩy nón lá vành trúc trên đầu lên, nhìn nam tử áo lam trên thuyền cách đấy không xa, quần áo giản dị không giống như công tử thế gia, toàn thân mang khí chất của một người đọc sách, có lẽ là một văn nhân mặc khách nào đó đi du sơn ngoạn thủy. “Đúng đúng, phía trước chính là huyện Vũ Tiến. Công tử muốn đến núi Tần Dương ngắm hoa đào sao? Thời gian này hoa đào trên núi Tần Dương đang đua nở, cảnh đẹp vô cùng. Không ít người như công tử nghe danh mà đến ngắm hoa rồi đấy!”