Thân là quân nhân, biệt thự của Đường Kiến Thụy dĩ nhiên là có khu tập thể dục, dưới sự đe dọa của ánh mắt lạnh lùng của Diệp Phàm, Đường Kiến Thụy mặt như đưa đám đeo đồ bảo hộ lên, vẫn không quên nhắc nhở: đánh nhẹ chút.
Hehe.
Đánh nhẹ chút, có thể sao?
Bịch bịch bịch!
Trong cuộc tấn công đầy bão tố, Đường Kiến Thụy giống như một chiếc thuyền nhỏ có thể bị phá hủy bất cứ lúc nào, không chỉ phải gánh chịu hai sự đả kích về mặt tâm hồn và thể xác, lại còn không đươc phát ra bất kì tiếng kêu thảm thiết nào, sự kìm nén đó chỉ có thể gọi là khó chịu, chỉ có thể cầu nguyện rằng sự rèn giũa này sẽ sớm kết thúc.
Nhưng Diệp Phàm lại không cho anh ta cơ hội như vậy.
“Đánh trả!”
“Những thứ năm đó học được đều đem cho chó ăn rồi sao?”
“Anh như thế này, vẫn có thể làm giáo quan gì chứ? Đất nước hết người rồi sao?”
“Ra quyền, không dám đánh nhau với tôi, anh còn dám đánh nhau với ai?”
…...
Diệp Phàm đấm vào thịt, Đường Kiến Thụy cắn răng chịu đòn, trong lòng đang chảy máu. Đánh trả? Đừng nói anh ta nữa, cho dù là binh vương cấp cao đối diện với sự tấn công của Diệp Phàm, cũng đều mất nhiều hơn được, lấy đâu ra đất mà phản đòn.
Vừa tròn nửa tiếng đồng hồ, Đường Kiến Thụy đến đứng cũng không đứng lên được nữa rồi, lúc này Diệp Phàm mới dừng tay.
“Anh, có quá đáng quá rồi không?”
Nhìn Đường Kiến Thụy mặt mũi bầm dập nằm thở hổn hển trên sàn, trên mặt Diệp Nguyệt đầy sự lo lắng, nhưng trong đôi mắt nhỏ nhắm hờ không dấu được sự hả dạ.
“Không chết được.” Diệp Phàm an ủi Diệp Nguyệt một câu, liền đá đá vào Đường Kiến Thụy đang nằm trên sàn: “Vẫn còn nằm trên sàn làm gì? Mau đứng dậy tự mình hoạt động gân cốt đi, trong vòng nửa năm không đạt được danh hiệu binh vương cấp cao thì đừng nói anh từng ở trong binh đoàn lính đánh thuê Thần Long.”
Đường Kiến Thụy đang nằm trên sàn nhanh trí bò dậy, vừa cười vừa chạy ra phía ngoài, nửa tiếng trước, nhìn có vẻ như Diệp Phàm đang đánh anh ta, nhưng cũng là đang giải quyết hết toàn bộ nội thương trong cơ thể anh ta, tiện thể nới lỏng gân cốt bị bó chặt của anh ta, nhân lúc rèn luyện như bây giờ, tố chất cơ thể có thể nâng lên một bậc lớn.
“Hở, các anh đều là kẻ lừa đảo!”
Diệp Nguyệt không vui nữa, lạnh lùng hứ một tiếng rồi quay người đi.
Diệp Phàm vốn không để ý, lấy túi văn kiện Đường Kiến Thụy cầm trong tay trước đó mở ra, những thứ đồ bên trong đều lấy hết ra.
Hai cái chứng minh thư, một quyển sổ hộ khẩu, 1 cái USB.
Trên chứng minh thư là Diệp Phàm và Diệp Nguyệt, trên hộ khẩu cũng vậy, có điều quê quán của hai người được sửa thành thủ đô, nhìn địa chỉ chắc là có một ngôi nhà.
Nghĩ một lúc, Diệp Phàm đem cất chứng minh thư và hộ khẩu đi, sau đó tìm một căn phòng có máy tính, kiểm tra nội dung trong USB.
Nội dung của USB phân thành ba phần.
Phần đầu tiên là thân phận mới của Diệp Phàm và Diệp Nguyệt.
Nếu không thì làm sao nói đất nước ra tay không sơ hở chút nào, thân phận mới của hai người từ lúc sinh ra đến bây giờ đều viết rất rõ ràng, cũng chính là một người bình thường trong muôn nghìn người, bất luận là ai đối diện với bản tài liệu này cũng không tìm ra được lỗi gì.
Điểm mấu chốt nhất là, cha mẹ của thân phận mới thuộc nhân viên làm việc bảo mật của đất nước, mặc dù đã hi sinh, nhưng cấp bậc bảo mật vẫn tiếp diễn trên người hai người.
Điều này có nghĩa là không phải người nào cũng có thể tùy tiện kiểm tra tài liệu của bọn họ.
Phần thứ hai chính là tài liệu về cái chết của Diệp Thiên Nhân.
“Bị người ta dùng tay trưc tiếp cứa đứt cổ, ước tính người ra tay ít nhất cũng có thực lực của binh vương cấp cao?”
Nhìn thấy vết cứa này, khóe miệng Diệp Phàm vẽ ra một dòng suy ngẫm.
Khắp thế gian người có thực lực của binh vương cấp cao cũng không nhiều, nói trắng ra, Diệp Thiên Nhân vẫn không có cái tư cách của binh vương cấp cao.
Nhưng có được thực lực của binh vương cấp cao lại không có nhiều người biết đến.
Đây chính là cao thủ giấu mặt ra tay.
Cho dù phải để lộ thực lực của mình cũng phải gϊếŧ chết Diệp Thiên Nhân, rốt cuộc là trên người Diệp Thiên Nhân nắm giữ bí mật lớn, vì tránh khỏi việc tiết lộ bí mật mà bị gϊếŧ, hay là cái gì Diệp Thiên Nhân cũng không biết nên bị gϊếŧ để trút căm phẫn?
Diệp Phàm rất tò mò về điều này.
Hơn nữa trên tài liệu có một câu, Diệp Thiên Nhân bị gϊếŧ ở Thường Gia, điều này có nghĩa là người ra tay sống ở Thường Gia?
Những suy nghĩ từ trong đầu dần qua đi, ánh mắt Diệp Phàm nhìn vào phần thứ ba.
Thường Gia!
Tám năm qua, không một giây một phút nào anh không nghĩ đến việc khiến bọn họ phải trả giá.
Nhưng anh ở nước ngoài, dù sao cũng không nắm được tin tức gì quá cụ thể, bây giờ cuối cùng cũng được như mong muốn.
Vì vậy nội dung phần này anh xem cực kỳ tỉ mỉ, dù cho chỉ liếc mắt nhìn qua nội dung trong tài liệu thì sẽ khắc sâu trogn đầu, chỉ cần bản thân không muốn quên thì sẽ không thể quên được.
Thường Gia.
Có nguồn gốc từ triều đại trước, mới bắt đầu chỉ là buôn bán, về sau phân tán trong thời kì chiến tranh loạn lạc, nhà nhà đều tích của cải, mà người thắng lợi sau cùng chính là Thường gia ngày hôm nay.
Có sự ủng hộ của các gia đình phân tán, sau sự im ắng nhất thời, viện cớ quyền lợi, Thường gia nhanh chóng tích trữ một lượng lớn của cải.
Của cải chất đống, thúc đẩy Thường gia đi đến vị trí cao hơn, nhưng dù sao thì bản chất vẫn quá kém, đến hôm nay cũng chỉ có một phó bộ trưởng- gia chủ Thường Kình Thiên, đời sau đều là những kẻ bất tài.
Trái lại về mặt của cải, lợi dụng thời cơ đất nước phát triển mạnh, Thường gia cũng đóng góp khá nhiều.
Trên bề nổi, của cải của Thường gia chỉ có mười hai mươi tỷ, trên thực tế trong không ít các tập đoàn lớn, Thường gia đều có cổ phần, những cổ phần này bị Thường gia dùng đủ loại thủ đoạn khống chế trong tay, một khi gặp phải sự việc gì, Thường gia có thể ra đòn sấm sét, thậm chí làm hỗn loạn cả thị trường giao dịch cổ phiếu.
Đây là một trong những bù hộ mệnh của Thường gia.
Ngoài ra, Thường gia còn ngấm ngầm ủng hộ một tổ chức có tên gọi là hội chợ sách, chọn lọc anh tài, tạo mạng lưới liên kết quan hệ,vv..... có thể nói đây là căn cứ nhân tài của Thường gia.
Sau cùng, Thường gia còn có chi nhánh ở nước ngoài, chỉ có điều thực lực quy mô tạm thời chưa nắm rõ, chỉ có thể kiểm tra được lợi nhuận mỗi năm của Thường gia có một phần mười được chuyển ra nước ngoài, sau cùng biến mất bặt vô âm tín.
Ba phần này, có thể nói là ba nguồn gốc trụ cột của Thường gia.
Muốn lật đổ được Thường gia, thì cần phải đi từ ba phương diện này, chặt đứt mọi gốc rễ của ba cây cột này, nếu không thì hậu hoạn khôn lường.
“ Vậy thì thử chơi xem.”
Tắt máy tính, rút USB ra, trên người Diệp Phàm tỏa ra một ý trí chiến đấu quyết liệt.
Cùng vào lúc này, tại trang viên Thường gia, ngoại ô Đô Kinh.
Cả một khu dân cư có khoảng hơn ba trăm hộ dân, đều thuộc một phần tử của Thường gia, mà căn phòng của Thường Kình Thiên, nằm ở chỗ cao nhất của tòa nhà lớn ở trung tâm tiểu khu, từ cửa sổ nhìn xuống, cả cái trang viên Thường gia chỉ thu gọn trong tầm mắt.
Có điều Thường Kình Thiên lúc này lại không có tâm trạng nhìn xuống vương quốc của mình.
“Xin lỗi, ông chủ nhà tôi tạm thời không có thời gian nghe điện thoại.”
“Lão Thường, trước đây anh đối xử không tệ với chú, sau này đừng liên lạc nữa.”
“Lãnh đạo, không phải tôi không nói, mà là không dám nói, từ trên xuống dưới có lệnh cấm nói, anh vẫn nên bình tĩnh đợi tin tức nhé.”
......
Theo từng cuộc điện thoại gọi đi, sắc mặt Thường Kình Thiên càng nghiêm túc.
Bắt đầu từ hai ngày trước, ông ta cảm thấy có gì đó hơi bất thường, nhưng tạm thời không để trong lòng, nhưng theo những tin tức không ngừng truyền đến, bản thân ông ta cũng bị nghỉ phép dài, ông ta cảm giác có một đống hỗn độn ập lên đầu.
Vì vậy ông ta mới bắt đầu liên hệ những người mình quen biết, hơn nữa cho rằng là người đứng về phía mình.
Sự phản hồi khiến trái tim ông ta rơi xuống vực thẳm.
Không được, tuyệt đối phải hỏi cho ra nhẽ!
Một lần nữa lại bị ngắt điện thoại, Thường Kình Thiên nghiến răng, bấm số điện thoại dù mới gọi một lần đã thuộc lòng trong đầu.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!
Đến đối thủ là ai cũng không biết, xảy ra chuyện gì cũng không hay, chiến tranh đột nhiên xảy đến, ông ta làm sao đánh, lại dựa vào đâu mà thắng!