"Ồ?", Diệp Phàm cau mày.
Có một đại tu sĩ đã yểm một loại bùa chú đặc bên trong cơ thể Vương Đằng.
Chỉ cần Vương Đằng chết.
Đại tu sĩ kia sẽ lập tức biết.
Thậm chí có thể thông qua lá bùa bị vỡ nát đã hóa thành tia sáng màu đỏ kia, tái hiện lại cảnh tượng Vương Đằng bị gϊếŧ, tìm ra hung thủ gϊếŧ chết Vương Đằng.
Diệp Phàm đã hơi coi thường đối thủ rồi, không ngờ rằng bên trong cơ thể Vương Đằng lại có loại bùa chú như vậy, vậy nên, anh không kịp ngăn tấm bùa chú kia hóa thành tia sáng màu đỏ bay ra ngoài biệt thự.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng không quan tâm lắm.
Cho dù vị đại tu sĩ đứng đằng sau Vương Đằng biết anh là người gϊếŧ Vương Đằng thì sao?
Anh cũng chẳng sợ vị đại tu sĩ đó.
Cho dù vị đại tu sĩ kia có là người đến từ bí cảnh Đào Nguyên đi chăng nữa.
Nhìn thấy Diệp Phàm chỉ cần nhấc tay đã có thể gϊếŧ chết Vương Đằng, mọi người trong đại sảnh biệt thự đều sững sờ.
Vừa nãy, mọi việc thực sự xảy ra quá nhanh, mọi người trong đại sảnh biệt thự chưa hết kinh ngạc vì sự xuất hiện của Diệp Phàm, Diệp Phàm đã gϊếŧ chết Vương Đằng.
"Trời, trời ạ, tên cận vệ kia của Tần Phong Linh thật sự quá huênh hoang ngông cuồng, không hề do dự xuống tay gϊếŧ Vương Đằng".
"Vị tổ tiên Vương Đằng là người đi ra từ bí cảnh Đào Nguyên đó, cận vệ của Tần Phong Linh gϊếŧ Vương Đằng, chẳng nhẽ anh ta không sợ vị tổ tiên của Vương Đằng sẽ báo thù sao?"
"Cận vệ của Tần Phong Linh có thể gϊếŧ được cả Phùng Thiên Dịch bên cạnh Vương Đằng, điều này chứng minh thực lực của anh ta đủ mạnh, vậy nên mới dám gϊếŧ Vương Đằng, vị tổ tiên của Vương Đằng chưa chắc đã là đối thủ của cận vệ của Tần Phong Linh".
"Não anh có vấn đề à? Tổ tiên của Vương Đằng là ‘tiên nhân’ bước ra từ bí cảnh Đào Nguyên, nếu không, anh xem cả cái Đào Thành này có ai, có thể lực nào dám đối đầu với tổ tên của Vương Đằng không?"
...
Mọi người trong đại sảnh biệt thự đều sôi nổi bàn tán.
Nhưng lúc này, ánh mắt lạnh lùng của Diệp Phàm quét qua đám người kia.
Mọi người trong đại sảnh lập tức lạnh hết sống lưng, họ vội vàng cúi đầu, im lặng không nói gì, không dám nói vớ nói vẩn nữa.
Trong số những người này, có không ít người là người tu hành và người biến dị, nhưng bọn họ thâm chí còn không đánh lại Vương Đằng, chứ đừng nói đến chuyện làm đối thủ của Diệp Phàm, vậy nên, bọn họ đều sợ hãi, không dám nói gì.
Diệp Phàm không làm khó bọn họ.
Mà lập tức đưa Tần Phong Linh và Mã Hồng Dược rời đi.
Tần Phong Linh và Mã Hồng Dược chỉ là hai cô gái bình thường, chưa bao giờ thấy một trận chiến, hai người đều bị dọa sợ.
Vừa ra khỏi đại sảnh biệt thự, Mã Hồng Dược nhìn Diệp Phàm với ánh mắt khϊếp sợ, sau khi tạm biệt Tần Phong Linh, cô ấy vội vã trở về nhà.
Tần Phong Linh vừa đi, vừa không ngừng nhìn trộm Diệp Phàm, do sự một lúc lâu, cô ấy hít sâu một hơi, nói với Diệp Phàm: "Chú, chú có đánh thắng được vị tổ tiên của Vương Đằng không?"
Cô ấy là một cô gái thông minh.
Hơn nữa, từ bé cô ấy đã sống một mình, tuy bề ngoài hơi yếu đuối nhưng thực chất bên trong cô ấy rất mạnh mẽ.
Hiện tại, sự việc đã đến bước này, cô ấy không còn muốn trách móc Diệp Phàm vì đã đắc tội với Vương Đằng nữa.
Cô ấy chỉ có thể hi vọng Diệp Phàm có thể đánh thắng được vị tổ tiên của Vương Đằng, nếu vậy, mọi chuyện sẽ trôi qua êm ả.
Nếu không, Vương Đằng bị gϊếŧ.
Vị tổ tiên kia nhất định sẽ giận dữ, mặc dù tất cả mọi chuyện đều do Diệp Phàm gây ra, nhưng thù này cả cô ấy và Diệp Phàm đều phải chịu.
Có thể nói, vị tổ tiên của Vương Đằng sẽ không chỉ tìm Diệp Phàm báo thù mà còn tìm cả cô ấy nữa.
Nếu Diệp Phàm đánh không lại vị tổ tiên của Vương Đằng, cô ấy chắc chắn chỉ có đường chết.
"Yên tâm đi, có chú ở đây, không ai có thể làm hại cháu", Diệp Phàm dùng giọng điệu kiên định nói với Tần Phong Linh.
Anh vô cùng yêu thương Tần Phong Linh.
Anh sẽ không cho phép Tần Phong Linh phải nhận bất kì thương tổn nào.
Như bình thường, gặp phải chuyện như tối nay, anh sẽ không gây chuyện với Vương Đằng.
Nhưng lại dính đến Tần Phong Linh, bất kì ai dám có ý định làm hại Tần Phong Linh, Diệp Phàm đều không bỏ qua.
Bởi vì, Tần Phong Linh không chỉ là con gái của vị tướng quân là ân nhân của anh, mà vì anh vẫn luôn bí mật chăm sóc Tần Phong Linh, có thể nói trong mắt Diệp Phàm, Tần Phong Linh không khác gì con gái ruột của mình.
"Vâng ạ, cháu tin chú!"
Nghe thấy câu trả lời chắc như đinh đóng cột của Diệp Phàm, Tần Phong Linh thở ra một hơi, gật gật đầu.
Cô ấy hơi ngập ngừng, hỏi Diệp Phàm: "Bây giờ cháu về nhà, còn chú định đi đâu?"
"Chú về nhà với cháu!", Diệp Phàm nói.
"Á!", Tần Phong Linh hơi bất ngờ, cô ấy nói: "Mặc dù chú là bạn của bố cháu, nhưng cháu mới quen chú chiều nay, hơn nữa cháu sống một mình, cô nam quả nữ...., mà chú còn lợi hại đến vậy, nếu chú muốn làm gì cháu, thì cháu như cá nằm trên thớt rồi còn gì!"
"...."
Nghe thấy lời của Tần Phong Linh, Diệp Phàm cạn lời.
Anh thực sự coi Tần Phong Linh như con gái mình, vậy nên không có bất kì ý nghĩ nào khác.
Suy nghĩ vài giây, Diệp Phàm nói với Tần Phong Linh: "Hiện tại cháu đang ở trong tình hình nguy hiểm, vì sự an toàn của cháu, chú không thể để cháu rời khỏi tầm mắt mình, nhưng cháu yên tâm, trong mắt chú, cháu như con gái của chú vậy, chú sẽ không có bất kì ý đồ bất chính nào với cháu đâu".
"Cái này....", Tần Phong Linh cau mày, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy được ạ!"
Mặc dù cô ấy không hiểu rõ tại sao Diệp Phàm lại bảo cô ấy đang gặp nguy hiểm.
Nhưng cô ấy có thể khẳng định, vị tổ tiên của Vương Đằng sẽ trả thù cô ấy.
Cô ấy cũng biết, vị tổ tiên kia của Vương Đằng là "tiên nhân", có những thủ đoạn thần bí, quỷ dị.
Có Diệp Phàm ở bên cạnh bảo vệ, cô ấy nhất định sẽ an toàn hơn nhiều.
Vậy nên, Tần Phong Linh đồng ý cho Diệp Phàm về nhà cô ấy.
Chưa đến một tiếng đồng hồ, Tần Phong Linh đã đưa Diệp Phàm về đến nhà, nhà của cô ấy là một căn nhà một phòng ngủ một phòng khách ở gần ngoại ô Đào Thành, đủ cho một người ở.
Bước vào nhà của Tần Phong Linh, Diệp Phàm cảm thấy ấm áp vô cùng.
Tần Phong Linh rất giỏi trang trí, trang trí toàn bộ ngôi nhà theo gam màu hồng yêu thích của các cô gái trẻ.
“Chú đi tắm trước đi, cháu sẽ dọn dẹp nhà cửa”, Tần Phong Linh khách khí nói với Diệp Phàm, từ khi nhìn thấy Diệp Phàm lợi hại đến vậy, thái độ của cô ấy đối với Diệp Phàm đã quay ngoắt 180 độ.
"Ừm!"
Diệp Phàm gật đầu, bước vào phòng tắm.
Khi Diệp Phàm tắm xong, Tần Phong Linh đã sắp xếp chăn đệm xong ở phòng khách.
“Cháu dọn xong phòng rồi, chú đi ngủ đi!”, Tần Phong Linh nói xong liền nhường phòng ngủ cho Diệp Phàm, còn cô ấy ngủ trong phòng khách.
“Chú sẽ ngủ ở đây!”, Diệp Phàm nói.
Không cho Tần Phong Linh có cơ hội từ chối, anh nằm xuống sàn phòng khách, nhắm mắt lại.
Tần Phong Linh nhìn Diệp Phàm, đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia phức tạp, nghi hoặc, vì Diệp Phàm đã nằm ngủ trên sàn nên cô ấy cũng không nói nhiều, cô ấy trở về phòng ngủ tắm rửa, nghỉ ngơi.