Chương 52: Suy nghĩ kỹ càng

Thủ đô, văn phòng tổng tham mưu.

Phòng họp to như thế, nhưng lại chật kín người.

Trên màn hình lớn trong phòng họp, những việc Diệp Phàm làm ở sân bay đang được phát sóng, bên trái phòng họp, hơn mười người đang ngồi trước máy tính làm việc một cách hăng say.

Ngồi vững vàng ở vị trí trung tâm là trung tướng Lộ, bên cạnh ông là người nắm rõ tình hình, Đường Kiến Thụy.

"Thân thủ rất giỏi." Trung tướng Lộ híp mắt nhìn chằm chằm Diệp Phàm trên màn hình, thật lòng cảm thán nói.

Tham gia quân ngũ nhiều năm như vậy, cho đến bây giờ trung tướng Lộ chưa từng gặp qua cảnh tượng giống trong phim như thế này, không chỉ là trốn tầm ngắm của súng mà còn là tùy ý thể hiện mình trong mưa bom bão đạn.

"Cậu có thể nhìn ra được cậu ấy quả thực là đã cố hết sức sao?" Trung tướng Lộ nhìn Đường Kiến Thụy hỏi.

Đường Kiến Thụy ngây người, trung tướng Lộ hỏi vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ông nghi ngờ Diệp Phàm không biểu hiện hết khả năng sao?

"Cậu cứ yên tâm mà nói, càng hiểu rõ năng lực của Diệp Phàm, việc hợp tác sẽ càng dễ dàng hơn, không phải cậu cũng hy vọng người của chúng ta có thể theo học tập Diệp Phàm sao?” Trung tướng Lộ cười to, nói.

Mày Đường Kiến Thụy nhíu lại, anh ta luôn cảm thấy thứ mà trung tướng Lộ mong muốn không đơn giản chỉ có vậy.

"Thủ trưởng, không ai không dám nỗ lực hết mình khi ở trên chiến trường, chỉ cần lơ là một chút, thì có thể tử vong ngay." Đường Kiến Thụy chân thành nói.

Đây chính là cách để anh ta sống sót trên chiến trường.

Hoặc có thể nói, phần lớn quân nhân, những người đã nhìn thấy máu, đều hiểu được đạo lý này.

Ứng phó hết sức mình mới có thể chắc chắn rằng mình còn sống để trở về, chỉ cần lơ là một chút, khoảng cách giữa sống và chết chỉ cách nhau đôi chút.

Không ai dám thiếu cảnh giác.

"Thật vậy sao?" Trung tướng Lộ cười hỏi, hiển nhiên không tin lời Đường Kiến Thụy nói.

Vẻ mặt Đường Kiến Thụy nghiêm túc, "Thủ trưởng, mong muốn hàng đầu của các chiến sĩ ở chiến trường chính là bảo toàn tính mạng của mình, những điều này luôn là điều kiện tiên quyết."

Anh ta không tin trung tướng Lộ không biết đạo lý này, trung tướng Lộ cũng là người đã từng ở chiến trường.

"Tiểu Đường, khả năng thấp hơn mức trung bình, bất kể ý nghĩ về may mắn đều không tốt."

Sau khi nói một câu thâm sâu như thế xong, trung tướng Lộ tiếp tục đưa mắt về màn hình lớn, bỏ lại Đường Kiến Thụy nhíu mày, một mình suy nghĩ xem lời nói này của ông ấy rốt cuộc là có ý gì.

Không bao lâu sau, một thiếu tá ở phía máy tính đi tới, thấp giọng nói nhỏ vào tai trung tướng Lộ.

"Có thật là vậy không?" Trung tướng Lộ kinh ngạc hỏi.

"Thưa thủ trưởng, điều này là sự thật, chúng tôi hy vọng ông có thể để anh ấy dạy chúng tôi vài tiết." Thiếu tá nghiêm túc nói, lúc mới biết điều này, anh ta còn ngạc nhiên hơn trung tướng Lộ.

Sự thật chứng minh, thiên tài luôn tồn tại.

Diệp Phàm chính là thiên tài.

Điều binh và tinh thông máy tính là hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau. Bất kỳ ai muốn đạt tới trình độ cao nhất trong một lĩnh vực nào đó đều phải nỗ lực hết mình, nhưng Diệp Phàm lại đạt được trình độ cao nhất ở cả hai lĩnh vực.

Như thế là quá đủ rồi.

Dựa vào laptop mà Diệp Phàm sử dụng, bọn họ phát hiện ra một loại thuật toán mới, thuật toán này chưa từng xuất hiện trước đây.

Hoàn toàn là một thuật toán mới, nếu so với các thuật toán hiện đại bây giờ thì thuật toán này cho hiệu suất tốt hơn khoảng 30%, nếu công bố ra ngoài, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến mọi khía cạnh trong xã hội, Diệp Phàm cũng nhờ thuật toán này mà tìm ra được phần tử khủng bố chỉ trong một thời gian ngắn.

Anh ta cũng không nghĩ rằng Diệp Phàm có thể sở hữu một thuật toán như vậy, người có thể viết ra được thuật toán này không phải là người ngu ngốc, ngay cả khi đang vội, anh vẫn có thể xóa nó đi chỉ trong một giây.

Nhưng Diệp Phàm không như thế.

Điều này chứng minh việc Diệp Phàm Căn bản không coi trọng thuật toán mới này.

Lúc vị thiếu tá đó nghĩ ra điều này, trong lòng có chút chua xót, trên thực tế người ta không coi trọng thứ đó, nhưng với bọn họ lại là bảo bối, chẳng lẽ lĩnh vực máy tính ở Hoa Hạ, lạc hậu nhiều đến vậy sao?

"Chuyện này để tôi thương lượng với cậu ấy." Trung tướng Lộ trầm tư đồng ý. Chiến tranh thời hiện đại, cho dù là chiến tranh quy mô lớn hay chiến đấu cá nhân, từ trước đến nay, tin tức luôn có một vị trí quan trọng, mà vật thu thập tin tức quan trọng trong thời buổi chiến tranh hiện đại chính là máy tính.

Được sự đồng ý, thiếu tá hài lòng trở về.

"Tiểu Đường, sau khi giải tán đội lính đánh thuê Long Thần, Diệp Phàm muốn đi đâu?” Trung tướng Lộ thấp giọng hỏi.

Đường Kiến Thụy nghe vậy lắc đầu, anh ta cũng không biết Diệp Phàm muốn đi đâu, trên thực tế nếu lần này Diệp Phàm không liên lạc với anh ta, anh ta cũng sẽ không biết Diệp Phàm đã về nước.

"Ở doanh trại huấn luyện hai năm, tham gia đội lính đánh thuê Long Thần ba năm, thành tựu mà cậu ấy đạt được rất nổi bật, nhưng trong ba năm tiếp theo, không một ai biết cậu ấy đi đâu, làm gì."

Ánh mắt trung tướng Lộ sáng lên,"Không ai lại cam tâm việc bản thân vô dụng, cậu ấy lại càng không phải người dễ bỏ cuộc."

Ẩn ý trong câu nói này chính là trong khoảng thời gian ba năm, Diệp Phàm chắc chắn đã làm gì đó mà mọi người không biết, ở trong thế giới ngầm, muốn che giấu thân phận của mình có rất nhiều cách, mai danh ẩn tính hay thậm chí là thay đổi gương mặt, gần như không có việc gì khó.

"Tôi cảm thấy cậu ấy đã học được kỹ thuật máy tính trong ba năm này." Trung tướng Lộ nói tiếp.

Đường Kiến Thụy nhướng mày,"Thủ trưởng, tôi dám lấy tính mạng của mình ra đảm bảo, Diệp Phàm không có bất kì quan hệ nào với tổ chức Cự Giải, cậu ấy không phải là loại người quên đi lý tưởng."

Không có gì ngạc nhiên khi Đường Kiến Thụy lo lắng, lời nói của trung tướng Lộ có hàm ý, dựa theo phân tích, Diệp Phàm tám năm không trở về, cố tình trở về trong thời điểm này, không khỏi khiến người khác suy nghĩ.

"Tiểu Đường, cậu quá lo lắng rồi."

Trung tướng Lộ nhìn gương mặt lo lắng của Đường Kiến Thụy, chậm rãi nói: "Diệp Phàm thật sự tình nguyện quay về đây sao? Theo tin tôi vừa nhận được, Diệp Phàm là do lão Diệp dùng tính mạng của mình uy hϊếp, cậu ấy mới miễn cưỡng quay về, nhưng sau khi cậu ấy trở về được một ngày, lão Diệp ngất xỉu, đến bây giờ chúng ta cũng không tìm được tung tích của ông ấy."

Đường Kiến Thụy giật mình, lỗ chân lông toàn thân đều dựng đứng lên.

"Thời điểm tổ chức Cự Giải gây rối, cả hai lần đều bị Diệp Phàm bắt gặp và hóa giải, hơn nữa nói đúng ra, ý định đến thủ đô của Sở Thanh Nhã là một ngày khác." Trung tướng Lộ chậm rãi nói, bên cạnh ông là Đường Kiến Thụy đang đứng ngồi không yên, lời trung tướng Lộ nói như quả bom đang không ngừng nổ tung trong đầu anh ta.

Vốn dĩ ý định đến thủ đô của Sở Thanh Nhã căn bản không phải hôm nay, như vậy rốt cuộc là ai làm ảnh hưởng đến quyết định của Sở Thanh Nhã? Diệp Phàm xuất hiện ở sân bay, điều này thật sự chỉ là trùng hợp sao?

"Trước hết, đừng nói tình hình hiện tại với Diệp Phàm." Trung tướng Lộ chậm rãi nói.

"Vì sao?" Đường Kiến Thụy phản bác, "Hiện giờ cậu ấy bị người khác ngấm ngầm mưu hại, dù thế nào chúng ta cũng phải nhắc nhở cậu ấy một tiếng."

Trung tướng Lộ nhìn Đường Kiến Thụy, thản nhiên nói:"Cậu ấy cần cậu nhắc à? Tiểu tử kia tỉnh táo hơn cậu nhiều, cậu thật sự nghĩ rằng một Diệp Nguyệt có thể làm khó cậu ấy sao? Sao cậu không nghĩ thử, vì sao cậu ấy không chấp nhận lời mời của chúng ta?"

Đường Kiến Thụy ngẩn người, tất cả các tình huống đang không ngừng xuất hiện trong đầu anh ta, cuối cùng cũng xuất hiện một kết luận mà ngay cả anh ta cũng không dám tin.

Thật uổng phí trí thông minh.

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Đường Kiến Thụy, đồng thời anh ta cũng biết được trung tướng Lộ rất coi trọng mình, những người khác chưa chắc trung tướng sẽ giải thích rõ ràng như vậy.