"Mày quá đáng lắm rồi!" Sắc mặt của Diệp Thiên Nhân tối sầm lại, ông lạnh lùng quát lớn.
Diệp Phàm cười khẩy, "Tôi còn muốn làm càn thêm nữa đấy, từ hôm nay trở đi, Nguyệt Nhi sẽ sống với tôi."
"Thật sao?" Ánh mắt của Diệp Nguyệt sáng lên, nếu không phải là hoàn cảnh không phù hợp, thiếu chút nữa cô đã hoan hô nhảy nhót thể hiện niềm vui sướиɠ của mình rồi.
"Không thể nào!" Diệp Thiên Nhân quả quyết cự tuyệt.
"Ông có nói gì cũng vô dụng thôi." Diệp Phàm cười lạnh lùng, "Tôi không muốn lặp lại chuyện xảy ra tám năm trước, chuyện năm đó tôi cũng không muốn truy cứu nữa."
Nói xong, Diệp Phàm nhìn Diệp Thiên Nhân và Thường Nguyệt Nga, sắc mặt khó coi, thở hổn hển, "Các người nói xem, tôi có thể tìm ra được sự thật năm đó hay không?"
Thường Nguyệt Nga nghiến răng, móng tay gần như cấu vào đến thịt.
Diệp Thiên Nhân cũng không vui vẻ gì.
"Không muốn mang tiếng xấu, thì tất cả các người hãy an phận cho tôi, bây giờ tôi không có tâm trạng chơi đùa với nhà các người, hiểu chứ?" Khóe miệng Diệp Phàm nhếch lên thành một nụ cười khinh bỉ.
Diệp Thiên Nhân nổi giận muốn động thủ, nhưng nhìn đội vệ sĩ bảo vệ từ đường đang nằm trên mặt đất, trong nháy mắt ông ta liền tỉnh táo lại.
Thực ra, ông ta và Thường Nguyệt Nga đã đến đây được một lúc, tận mắt chứng kiến Diệp Phàm dễ dàng hạ gục mấy vệ sĩ ở nhà thờ tổ như thế nào, e là cả Diệp gia cộng lại xông lên, cũng không thể đánh bại Diệp Phàm, nếu không thì làm sao ông ta có thể dễ dàng nhận thua như vậy được chứ.
Có một câu nói rất hay, đầu trọc không sợ bị nắm tóc, hoàng đế cũng sợ kẻ liều mạng.
Hiện tại Diệp Thiên Nhân không có gì trong tay, hoàn toàn không có gì để bắt Diệp Phàm lại cả.
"Diệp Phàm, Thiên Nhân mới là cha của Nguyệt Nhi, cậu không thể vì hiềm khích với tôi, mà khiến cho Nguyệt Nhi không còn cha được." Thường Nguyệt Nga nói.
"Bà còn mặt mũi nói như vậy sao?"
Diệp Phàm chế nhạo Thường Nguyệt Nga một câu, quay về phía nhà thờ tổ, đã lãng phí thời gian một ngày rồi, anh cũng chẳng muốn tiếp tục lãng phí thêm một ngày nữa.
"Dừng lại!"
Diệp Thiên Nhân cũng không biết ông ta dựa vào đâu mà hành động nhanh nhẹn như vậy, nhanh chóng xông đến chặn trước mặt Diệp Phàm, lạnh nhạt nói: "Không phải người của Diệp gia, không được bước vào từ đường!"
"Cút ngay!" Mí mắt của Diệp Phàm rũ xuống, che giấu sự khinh bỉ sâu thẳm trong ánh mắt, trong số những người có mặt ở đây, chỉ sợ rằng người không đủ tư cách bước vào từ đường nhất, chính là gia chủ trên danh nghĩa của Diệp gia trước mặt anh.
Diệp Thiên Nhân rất tức giận, đối mặt với Diệp Phàm không biết khi nào sẽ động thủ, ông lo lắng tột độ, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài dù chỉ một chút.
"Nghịch tử!" Diệp Thiên Nhân chỉ vào Diệp Phàm và quát lớn: "Mày còn mặt mũi nào đối mặt với liệt tổ liệt tông, tao không nên..."
"Không nên sinh ra tôi mới phải?" Diệp Phàm cười khẩy, thẳng thừng đem những gì Diệp Thiên Nhân muốn nói mà nói ra, dùng giọng điệu khinh bỉ mà nói với Diệp Thiên Nhân, đang run rẩy: "Nếu có thể, tôi vốn cũng chẳng muốn có cùng một dòng máu dơ bẩn này với ông.”
Diệp Thiên Nhân nghe vậy thì lại bình tĩnh lại, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Diệp Phàm đang đứng trước mặt, đây là "đứa con’ không hề kế thừa được chút ưu điểm nào của ông.
"Nếu muốn vào nhà thờ tổ, thì bước qua xác tao trước đã, tao thật muốn xem, một tên cặn bã lừa thầy, bỏ tổ tông như mày, làm thế nào mà sống yên ổn!"
"Bố! Bố quá đáng rồi đấy!"
Diệp Thiên Nhân vừa dứt lời, Diệp Nguyệt bên cạnh đã lập tức biến sắc, chuyện tám năm trước chỉ cần không phải kẻ ngu dốt, chỉ cần điều tra sơ qua là biết, đó vốn dĩ không phải là lỗi của Diệp Phàm.
Dựa vào cái gì muốn ép anh trai cô gánh vác tất cả.
"Con câm miệng, ở đây không có chỗ cho con nói chuyện!" Diệp Thiên Nhân quát lên.
Diệp Phàm trực tiếp đứng chắn ngay trước mặt Diệp Nguyệt, đáp trả: "Diệp Thiên Nhân, Diệp Nguyệt cũng có quyền nói chuyện!"
Kỳ thật Diệp Phàm căn bản không muốn dùng võ mồm cãi lý với bọn họ, cũng vì Diệp Thiên Nhân là cha đẻ của anh, nếu không anh đã sớm ra tay rồi.
Đùa cái gì chứ, đã bao giờ có chuyện Thần Long lại đi giảng đạo lý cho người khác không.
"Tránh ra!"
Sự kiên nhẫn của Diệp Phàm đã đạt đến cực điểm, lại quát lớn.
"Ai dám!"
"Không coi tiền bối ra gì, cậu giỏi rồi đấy!"
"Tôi thật muốn xem ai dám giương oai với Diệp gia chúng ta!"
Ngay khi Diệp Phàm chuẩn bị động thủ, một tiếng quát lớn từ xa truyền đến, theo sau một đoàn người xuất hiện, nhiều người trong số họ xông tới bảo vệ Diệp Thiên Nhân, một số người thì chặn kín lối vào từ đường, ngoài cùng là những người mặc đồng phục cảnh sát, ai nấy đều dùng ánh mắt chẳng có gì thân thiện mà nhìn Diệp Phàm.
"Cuối cùng cũng đến rồi."
Diệp Thiên Nhân thở phào nhẹ nhõm, cúi chào ông cụ đang đến gần, cung kính hỏi "Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Tứ trưởng lão, Thiên Nhân bất tài, kinh động đến ba vị, muôn lần đáng chết."
"Vậy ông tự kết liễu đi." Diệp Phàm thản nhiên nói.
Chỉ một câu nói, không chỉ Diệp Thiên Nhân, mà mặt mũi mấy ông cụ kia đều tối sầm lại.
Đại trưởng lão phong thái uy nghiêm, râu tóc bạc trắng nhưng cũng không hề tỏ vẻ mệt mỏi, đi đến trước mặt Diệp Phàm há miệng mắng lớn, nước miếng bay tứ tung.
Sắc mặt của Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão đều rất khó coi, nhưng so với tính khí nóng nảy của Đại trưởng lão, hai người lại kiềm chế hơn, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, như thể Diệp Phàm có thù không đội trời chung.
Nhưng, xét tới quan hệ huyết thống, Diệp Phàm phải gọi họ là một tiếng ông.
Bởi vì, lão gia anh là Tam trưởng lão, còn ba vị trưởng lão kia, lại là ba anh em của lão gia, sống phóng túng lại thích ra vẻ, thực ra là chẳng làm nên trò trống gì.
Tám năm trước, Diệp Phàm đã coi thường ba người, nói gì tới hiện tại. Lại nói tiếp, cái danh trưởng lão này nghe cũng không tệ, thực ra là vì ba người bọn họ làm phiền lão gia, lão gia đành phải ném cho bọn họ một cái danh hiệu, để bọn họ lên mặt một chút, đừng suốt ngày lải nhải bên tai ông.
Thế mà ba người bọn họ còn không tự hiểu, lúc nào cũng đắc ý, sau đó lại được Diệp Thiên Nhân và Thường Nguyệt Nga nịnh nọt, mấy năm nay cũng không ít lần tự làm trò cười cho thiên hạ.
Tám năm trước, vì chuyện của Diệp Phàm, lão gia bị ép phải giao quyền làm chủ Diệp gia ra, ba người bọn họ lại càng ngông cuồng tự cao tự đại, không chỉ thành lập Đoàn Trưởng lão, còn nhúng tay vào sản nghiệp của Diệp gia, tự cho là nếu không có bọn họ thì Diệp gia đã sụp đổ từ lâu rồi.
Họ không biết, nếu không phải gia nghiệp của con cái họ Diệp vững chắc, thì đã sớm bị ba người bọn họ làm mất cả rồi.
Mặc dù vậy, chỉ trong tám năm ngắn ngủi, sản nghiệp của Diệp gia đã mất đi những bảy tám phần, mà lợi ích lớn nhất, lại không thuộc về ba người bọn họ, mà rơi vào tay Thường Nguyệt Nga, chính xác hơn là rơi vào tay Thường gia.
Đây cũng là điểm mà Diệp Phàm coi thường Diệp Thiên Nhân nhất.
Thân là người đứng đầu Diệp gia, vì một người phụ nữ khác vứt bỏ vợ, thậm chí tài sản của gia đình cũng chắp tay dâng người, khi lão gia liên lạc với anh, không biết đã than ngắn thở dài bao nhiêu lần.
Là một người con, là một người cha, là một người chồng, Diệp Thiên Nhân đều không làm tốt, không đúng, đối với Thường Nguyệt Nga, có thể nói là ông ta đã tận tâm tận sức, sẵn sàng đem tất cả mọi thứ cho bà ta.
"Ai nấy đều tập trung đủ rồi, tôi đỡ phải đến tìm từng người." Diệp Phàm lạnh lùng nhìn bọn họ, "Hôm nay tôi phải đi điều tra nguyên nhân cái chết của lão gia, ai dám ngăn cản, đừng trách tôi không lưu tình!"
"Mày dám!"
"Thằng súc sinh, Tam ca đã đi rồi, mày muốn để Tam ca ra đi không an tâm sao?"
"Nói những điều vô nghĩa như vậy với nó làm gì, đem gậy ra, Diệp gia ta là nơi con chó con mèo có thể đến làm loạn sao?"
Ba lão già dùng giọng điệu sắc bén tấn công Diệp Phàm, Diệp Thiên Nhân và Thường Nguyệt Nga mỉm cười với nhau, âm thầm đắc ý.