Chương 6: Cá cược

Trần An Nhiên tỏ rõ thái độ làm cả nhà họ Trần cũng phải trợn mặt ngoác mồm! Họ cảm thấy nhất,định là Trần An Nhiên điên rồi! Náo động đến mức dồn dập cùng lúc thếnày sao. Sao lại gây chuyện vào lúc này, vậy

thì kết quả mà cô ta nhận được, ngoài chết ra

thì còn gì nữa chứ?

Tập đoàn Đế Vương là công ty lớn nhất

Hải Phòng đấy, sao người ta có thể lọt vào

mắt xanh của nhà họ Trần được? Ai cũng nói

rằng, kết quả không thể nào thành công được.

Trần Thanh Long không khỏi.

“An Nhiên à, em nghĩ chỉ với em giành được hợp đồng của tập đoàn Đế Vương được hay sao?”

Em gái ruột của Trấn Thanh Long, cũng là

em họ của Trần An Nhiên lúc này Trần Thúy Vi cũng đang cười lạnh: “Chị An Nhiên à, thân

phận gì chứ, tập đoàn Đế Vương lại

là thân phận. gì, sao chị lại liều lĩnh nói như

vậy, đừng làm cho nhà họ Trần chúng ta mất

mặt nhé!

Có người còn phụ họa: “Đúng đó, nhỡ đâu

bị tập đoàn Đế Vương đuổi ra ngoài, nhà họ

Trần chúng ta sẽ làm trò cười cho cả Hải

Phòng này đấy"

Trần An Nhiên nghe họ bài đôi gò má

cũng đỏ ửng lên, cảm giác chồng xấu hổ.

Từ sau khi gả cho Diệp Trung, địa vị của

cô trong gia tộc xuống đốc không phanh, cô

càng ngày càng không được coi trọng, hầu

như sắp bị loại khỏi gia đình, ngay cả bốmẹ cô cũng cười nhạo theo.

Cô cầm thấy nếu mình có thể giành được dự án lần này của tập đoàn Đế Vương thì địa

vị trong gia tộc có thể được củng cố vững vàng.

Quan trọng nhất là, bố mẹ cô cũng có thể

thẳng lưng mà sống.

Nhưng lúc này đây, bị nhiều đời trào phúng rồi nói móc như vậy, trong lòng cô lại

thấy mất tự tin.

Cô buồn bực trừng mắt nhìn Diệp Trung

một cái, tại sao tự đừng mình lại nghe anh ấy

xúi giục? Sớm biết vậy đừng nên xung phong.

Bà cụ Trần cũng nghe được mọi người xung quanh nói vậy, trong lòng bà vô cùng

tức giận.

Bà đã hỏi nhiều lần cũng không có ai

dám đứng ra nhận nhiệm vụ lần này, giờ có

Trần An Nhiên chủ động xung phong, đám

người này lại bắt đầu giội nước lã.

Mặc dù bà cụ Trần không thích Trần An

Nhiên, nhưng vào lúc này sao lòng bà cụ lại cảm thấy, ít nhất Trần An Nhiên còn

nguyện lòng chia sẻ,

người khác chỉ khiến bà thêm bức bối mà thôi.

Đặc biệt cháu trai mà bà yêu thương

nhất, Trần Thanh Long, nó khiến cho bà quá

mức thất vọng rồi!

Vì vậy thái độ của bà cụ Trần đối với Trần

An Nhiên cũng có sự thay đổi không nhỏ.

Bà lập tức nói: “Những người khác đã

không dám nhận nhiệm vụ thì đừng nói nhảm

nữa. Chuyện hợp tác lần này với tấp đoàn Đế

Vương sẽ giao cho An Nhiên”

Trần An Nhiên cũng chỉ còn cách nhắm

mắt đáp lời: “Bà nội yên tâm, chắc chắn cháu sẽ cố hết sức”

Lúc này Trần Thanh Long còn hừ lạnh,

cười khẩy "Cố hết sức thì có ích lợi gì?

Cuối cùng thất bại không phải là làm mất mặt gia tộc đó hay sao?”

Diệp Trung cười lạnh, hỏi ngược lại: “Trần

Thanh Long, tại sao anh cứ làm An Nhiên nhụt chí?"

"Như vậy để làm gì? Chẳng lẽ anh thấy nhà họ

Trần không có tư cách hợp tác với tập đoàn

Đế Vương hay sao?”

Trần Thanh Long không ngờ tên vô dụng

Diệp Trung này lại dám mở miệng trong cuộc

họp gia tộc, hơn nữa lại còn dám chụp mũ

cho mình.

Nhìn vẻ mặt có phần tức giận của bà cụ

Trần, anh ta vội vấn giải thích: “Cháu không

có ý đó, chẳng qua cháu chỉ cảm thấy Trần An

Nhiên không thể giành được vụ hợp tác lần

này mà thôi”

Diệp Trung nở nụ cười, hỏi lại anh ta: “Vậy

nếu An Nhiên có thể hợp tác thành công thì

làm sao đây? Hay là chúng ta cá cược đi?”

Trần Thanh Long cười lạnh:” cá

cá thì cá, tôi sợ cậu à? Cậu nói đi, muốn cá

cược cái gì?”

Diệp Trung đáp: “Nếu An Nhiên có thể ký

hợp đồng thành công. Trước mặt mọi

người trong nhà, anh quỳ xuống đất dập

đầu lạy tôi ba lạy, anh sai rồi, nếu An

Nhiên không thể dược hợp đồng, tôi sẽ

dập đầu lạy là tôi sai, anh thấy thế nào?

“Ha Ha Ha Ha” Trân Thanh Long cười to

thành tiếng: “Thằng vô dụng như cậu muốn

chết chứ gì? Được thôi, tôi cá cược với cậu!”

Diệp Trung hài lòng gật đầu, nói: “Cả nhà

chứng kiến rồi nhé, nếu ai đổi ý thì bố mẹ,

ông nội bà nội của người đó sẽ chết”’

Diệp Trung cố ý nhấn mạnh kêu bà

nội, chỉ sợ đến lúc Trần Thanh Long thua lại

lật lọng mà thôi.

Câu anh vừa nói khiến cho Trần Thanh

Long không thể đổi được, bởi nếu là vậy

chẳng khác tấn công bà nội đó sao, cũng

chính là bà cụ Trần? Đến lúc đó chỉ e chính

bà cụ Trần cũng không buông tha cho anh ta!

“Được thôi! Trần Thanh Long không biết Diệp Trung đã đào sẵn hố cho mình rồi, trái

lại anh ta còn thấy mình không thế nào thua

cuộc được.

Thế là anh ta cười lớn, nói: “Cả nhà nhìn

thấy rồi nhé, tôi chờ cậu dập đầu lạy tôi!”

Bà cụ Trần cũng không để tâm mấy đến

vụ đánh cược, lần này điều bà quan tâm duy

nhất là có thể thêm vào danh sách đối tác

với tập đoàn Đế Vương được hay không, nếu

có thể, dùng nói là Trần Thanh Long phải quỳ

xuống lạy Diệp Trung, mà cho dù bắt nó gọi

Diệp Trung là bố, bà cũng không để ý.

Thế là bà mở lời nói: “Cuộc họp hôm nay

dừng ở đây, An Nhiên, cháu có ba ngày để ký

được hợp đồng, tan họp!”

Về đến nhà, bố mẹ vợ lập tức làm khó

dễ Diệp Trung và Trần An Nhiên.

Mẹ vợ Mỹ Lệ hoảng hốt đến sứt đầu mẻ

trán, bà bật thốt lên: “An Nhiên à, sao con lại

nghe cái thẳng ăn hại Diệp Trung này, tự dưng

lại đồng ý nhận cái đề nghị này làm gì?”

Bố vợ Thành cũng quát Diệp

Trung: “Diệp Trung ơi Diệp Trung, cậu

đúng là ăn hại, sao lại hại chết con gái của

tôi hả?”

Ngay sau đó, vẻ mặt bố vợ đầy tức giận nói: “Nếu An Nhiên không thể hợp tác thành

công với tập đoàn Đế Vương thì chắc chẩn sẽ

bị cả gia tộc kỳ thị, đồ vô dụng kia, cậu

muốn cả nhà phải quỳ trước mặt

Trần Thanh Long hay sao, cái mặt

già nua này của tôi sẽ mất hết luôn à”

Diệp Trung nghiêm nghị:" Bố mẹ, chỉ

cần An Nhiên có thể ký được hợp đồng thì

không phải mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ

dàng hết hay sao".

“Ký được, ký được, ký được! Ký được cái con khỉ.”

Bố vợ nổi giận, mắng: “Cậu có biết thực

lực của tập đoàn Đế Vương mạnh như thế nào không? Sao họ để ý đến nhà họ Trần

được?”

Diệp Trung cười nói: “Nói không chừng

người ta lại đồng ý thì sao, con thấy An Nhiên

có thể làm được mà, chắc chắn giành

được hợp đồng lần này”

Mẹ vợ ở bên còn châm chọc: “Cậu cảm

thấy? Cậu là ông cụ tập đoàn Đế Vương

à? Thắng vô dụng không được tích sự gì, lại

còn ở đây nói khòác không biết ngượng!”