Chương 7

Quân Thập Tam sử dụng vu thuật, nháy mắt đã tự mình trở về Quân gia, đứng trong viện phía trước Tử Vi Các.

Đây là vu thuật bà nội đã chỉ dạy cho nàng, phải mượn được phản lực của thần kết giới, chưa từng nghĩ có một ngày nàng sẽ dùng tới, thậm chí còn thành công… Bây giờ nghĩ lại, tất cả vu thuật của Quân gia đều do Quân Thập Phiến truyền thừa.

Tất cả những gì nàng đang có, đều không thuộc về bản thân…

“A, Tế chủ, cô về lúc nào vậy?” Bát Vân từ trong phòng đi ra, vừa nhìn thấy nàng đã chạy nhanh đến đón. “Chẳng lẽ Tế chủ lại thi triển thuật di hình?”

Nàng không trả lời, chỉ cố gắng dấu đi bi thương.

“Tế chủ đã dùng cơm chưa?” Nhưng nói gần xong mới phát hiện ra nàng tóc dài hỗn loạn, toàn thân đều toát lên cảm giác chật vật.

Quân Thập Tam chậm rãi giương mắt nhìn lại. “Ta không đói.”

“Tế chủ, người làm sao vậy?” Bát Vân nheo mắt nhìn nàng, hốc mắt phiếm hồng.

“Không sao, ta chỉ hơi mệt mỏi, buồn ngủ.”

“Vậy thì, để ta hầu Tế chủ thay quần áo.”

Quân Thập Tam nhẹ nhàng gật đầu, bước vào trong phòng, để mặc Bát Vân tháo vát thay nàng cởi bỏ thâm y, tháo thạch vân trên tóc.

“Tế chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải công tử Vô Cữu đã khi dễ người không?” Bát Vân lòng nóng như lửa đốt, không thể không hỏi han nhiều thêm.

Tế chủ thiên tính đơn thuần, e rằng đã bị bắt nạt lại còn không biết.

Quân Thập Tam kinh ngạc nhìn cô ta, một lúc lâu sau mới lẳng lặng hỏi. “Bát Vân, nếu ta không phải là Tế chủ, ngươi có còn quan tâm đến ta như vậy không?”

Bát Vân nghi hoặc nhìn nàng. “Nhưng Tế chủ chính là Tế chủ mà, sao lại hỏi ta như vậy…”

Nàng nhắm mắt lại, lạnh nhạt cắt lời cô. “Thôi được rồi, ngươi lui xuống đi.”

“Tế chủ?” Bát Vân chần chờ, có chút không yên lòng.

“Lui xuống đi.” Nàng nói xong, ngồi tựa vào trụ giường.

Bát Vân thấy thế, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lui ra, đóng cửa phòng lại.

Quân Thập Tam cứ nhìn mãi thạch vân trên bàn trang điểm, đột nhiên trong một khắc nàng chợt hiểu ra.

Vô Cữu từng nói: “Cho dù nàng đối với ta chỉ bằng một phần khát khao đối với thần linh cũng không sao, ta chỉ cầu trong lòng nàng có ta.” Khi đó, nàng cảm thấy giọng điệu của hắn rất thấp kém, thậm chí là hèn mọn. Nhưng hôm nay ngẫm lại, chẳng phải cũng giống với tâm tình của nàng hay sao?

Điều nàng muốn, không nhiều lắm, nghĩ ra được, lại quá khó khăn.

Quay đầu nhìn qua, ngắm nghía hai bức tượng hài đồng đặt trên bàn. Đây là hai cái nàng đã tạc được từ lúc còn bế quang.

Đương nhiên, số lượng làm ra không chỉ thế này, nhưng nàng chỉ chọn hai cái thích nhất.

Bà nội cho rằng nàng thích tượng hài đồng, nhưng sự thật chỉ vì nàng quá cô đơn, cho nên đã xin bà nội mang đến một ít đất sét và đồ tạc tượng, sau đó tạo ra tượng hài đồng để bầu bạn. Mỗi khi đêm về, nàng sẽ nói chuyện tâm sự với chúng.

Lúc còn bế quang, nàng luôn khát khao thế giới bên ngoài, tưởng tượng thôi cũng thấy ấm áp và náo nhiệt. Nhưng khi nàng thật sự xuất quang rồi, tất cả đều khác xa tưởng tượng của nàng.

Nàng cho rằng mình sẽ có bằng hữu, có người nhà, nhưng trên thực tế, cái gì nàng cũng không có. Tiếp cận nàng, luôn chỉ vì thân phận của nàng, không một ai thật sự cần nàng…

Bây giờ, người mà nàng thầm thương trộm nhớ cũng chỉ xem nàng là thế thân… Người mà hắn luôn mong ngóng không phải là nàng, người hắn thật sự yêu cũng không phải là nàng…

Nàng ngồi yên trên giường, hai hàng lệ từ từ chảy dài xuống má.

Quân Thập Tam cả đêm không ngủ. Mãi cho đến hừng đông, nàng bắt đầu thiết hạ kết giới xung quanh Tử Vi Các, không cho Vô Cữu có cơ hội bước vào viện của nàng.

Sau khi kết giới đã hoàn thành, nàng không khỏi sửng sốt, tự hỏi vì sao nàng lại biết khi làm ra loại kết giới này thì Vô Cữu sẽ không thể vào được?

Trừng mắt nhìn lòng bàn tay trắng nõn của mình, nàng nghĩ, chẳng lẽ mình thật sự chính là Sơ Đại Tế Chủ chuyển thế?

Nàng không biết phải lý giải tâm tình của mình như thế nào, đành lại tự nhốt mình trong phòng. Nàng rầu rĩ không vui, ăn không ngon ngủ không yên. Cho dù Bát Vân khuyên can thế nào, nàng cũng không thốt ra một lời. Mãi cho đến khi Quân Thập Nhất đến.

“Tế chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Y không khỏi đánh giá dáng vẻ tiều tụy của nàng. Đoán ra ngày ấy nàng mất tích, có lẽ đã bị Vô cữu khi dễ, nàng mới tức giận bỏ đi… Cho dù là vậy, đối với y cũng không phải là tin gì xấu. Nếu không thể đi theo Vô Cữu, vậy thì y sẽ tiếp tục kế hoạch cũ, giao nàng cho Lý Thành Uy đổi lấy chút ích lợi.

Bất kể là Lý Thành Uy hay Vô Cữu, đều chỉ là quân cờ để y loại bỏ Quân Thập Tam mà thôi.

“Không có gì.” Quân Thập Tam không thèm nhìn y lấy một cái.

Có lẽ, có nhiều chuyện nàng cũng không hiểu lắm, nhưng cho dù nàng có ngốc cũng biết Thập Nhất ca đang lợi dụng nàng.

Nàng đã đánh mất tất cả sự kỳ vọng dành cho thế giới này trước khi xuất quang, bởi vì tất cả đều làm cho nàng thất vọng, tổn thương trái tim nàng.

Vẻ lạnh nhạt của nàng khiến cho Quân Thật Nhất khẽ nhếch mi. “Nếu có chuyện gì, đừng ngại nói với Thập Nhất ca, Thập Nhất ca sẽ giúp muội giải quyết.”

Lúc Thập Tam vừa xuất quang, vẻ mặt háo hức chờ mong tựa như một đứa con nít, làm cho y lập tức kết luận nàng đã được bảo bọc quá kỹ càng, sẽ rất dễ nắm bắt. Nhưng nàng bây giờ tựa hồ có chút khang khác, làm như chỉ trong một đêm đã trưởng thành rồi.

Quân Thập Tam nghe vậy liền mím môi cười khổ. “Thập Nhất ca, sao ngươi không nói thẳng ra, ngươi muốn ta đi gặp Ngũ hoàng tử?” Rất nhiều chuyện nàng không muốn nghĩ tới, là bởi vì nàng hy vọng có một ngày, bọn họ có thể thật sự trở thành người một nhà. Nhưng càng ở chung càng khiến nàng sâu sắc hiểu được, đó chỉ là hy vọng xa vời.

Y sửng sốt, cảm giác như bị nhìn thấu tâm tư, khẽ cười cố gắng che giấu. “Muội đang nói gì vậy? Ta…”

“Ta không đi.” Nàng nghiêm giọng ngắt lời y.

Quân Thập Nhất nghe xong, không dấu được vẻ xấu hổ, trở mặt đứng lên. “Muội cho rằng mình muốn làm gì thì làm ư?”

Quân Thập Tam biến sắc, hàng mày cau lại đầy vẻ uy nghi, chỉ trong nháy mắt, tựa như vừa thoát ra khỏi kén, khiến cho Quân Thập Nhất giật mình kinh ngạc.

Hắn không thể lý giải, Thập Tam trước kia giống như một đứa nhỏ để mặc y thao túng, sao đột nhiên lại có thay đổi lớn lao như vậy.

“Ta nói không đi, bất cứ ai cũng không thể miễn cưỡng.” Quân Thập Tam lại cường điệu. “Thập Nhất ca, ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi.”

Quân Thập Nhất trừng mắt nhìn nàng, hận ý như từ trong tim thoát ra.

Vung tay áo, y hậm hực tức giận bỏ đi.

Nhìn theo bóng lưng y, Quân Thập Tam không khỏi bi thương.

Thập Nhất ca không hề phản bác, cho thấy nàng không hề nghĩ sai. Thập Nhất ca chẳng những lợi dụng nàng, mà còn đã dự tính giao nàng cho Ngũ hoàng tử.

Bọn họ là anh em họ, sao y có thể đối xử với nàng như vậy?

“Tế chủ…” Bát Vân vẫn luôn canh chừng bên ngoài, Quân Thập Nhất vừa đi khỏi liền bước vào, lo lắng nhìn vẻ mặt bi thương của Quân Thập Tam.

“Ta không sao.” Ngước mắt lên, nàng cười, lại tạo ra cảm giác vô cùng thê lương.

Bát Vân thở dài hỏi. “Tế chủ, có rất nhiều chuyện người không nói nhưng ta cũng đoán được. Giống như hôm qua người đã hỏi ta, nếu người không phải là Tế chủ, ta có còn quan tâm đến người nữa không?”

Quân Thập Tam ngẩn ra, không ngờ cô lại để chuyện này trong lòng.

“Thật ra, đối với ta mà nói, Tế chủ cho dù không phải là Tế chủ, thì cũng là đường muội của ta. Nếu như trao đổi lập trường, vậy thì sẽ đến lượt ta, bảo vệ người.” Bát Vân chân thành nói.

Nàng kinh ngạc nhìn cô ta.

“Tuy rằng ta không rõ vì sao Tế chủ lại hỏi ta điều này, nhưng ta đã cố gắng suy nghĩ cả đêm, sau đó ta quyết định…” Cô nói xong, nắm chặt thành quyền. “Tế chủ có địa vị cao cao tại thượng ở Quân gia, không được phép lỗ mãng, cho nên ta lúc nào cũng phải đối đãi cẩn trọng. Nhưng nếu Tế chủ muốn ta đối xử bình thường, thì ta sẽ làm như vậy. Cho dù có bị phát hiện, có bị xử phạt cũng không sao.”

Nếu đây là nguyên nhân khiến cho tâm tình Tế chủ không tốt, vậy thì cô sẽ không màng phá bỏ quy tắc.

Quân Thập Tam khẽ “Ô” một tiếng, nhớ ra điều Quân gia xem trọng nhất chính là quy củ.

“Ta đoán, có lẽ Tế chủ cần một người để tán gẫu, thật ra ta cũng rất muốn làm một tỷ tỷ ăn sung mặc sướиɠ. Làm tỷ tỷ thật tốt, việc gì cũng không cần mó tay vào làm, chỉ cần đưa mắt ra lệnh một cái, còn có tác dụng hơn gấp mấy lần vu thuật.” Bát Vân bắt chước ánh mắt ra lệnh của Tứ Hỉ để biểu đạt ý tứ. Quân Thập Tam bất giác bị nàng ta chọc cười.

“Nếu ta làm tỷ tỷ,vậy thì chẳng phải người sẽ phải giúp ta thay y phục sao?” Cô hắc hắc cười.

“… Ta không biết làm.” Nhắc đến mới nói, nàng sống quá an nhàn sung sướиɠ, ngay cả mặc quần áo cũng không biết, đặc biệt là cách mặc thâm y cực kỳ phức tạp, từ nhỏ đã có người giúp nàng quản lý.

“Ta có thể chỉ người, nhưng đến lúc đó người phải gọi một tiếng Bát Vân tỷ tỷ cho ta nghe trước.” Cô bắt chước điệu cười lưu manh vô lại.

Quân Thập Tam che miệng cười nhẹ. “Bát Vân tỷ tỷ.”

“Ai nha, Thập Tam muội muội của ta, nói nhỏ thôi, nói nhỏ thôi. Ta không muốn lĩnh phạt đâu…” Bát Vân cầu xin.

Nàng cười càng thoải mái, đuổi bớt vẻ lo lắng muộn phiền vẫn treo trên mặt mấy ngày qua.

Bát Vân thấy thế, đắc ý cong khóe môi.

Hôm nay, Quân Thập Tam bị Bát Vân chọc cười không khép miệng được, nhưng nàng vẫn không tự chủ nhớ đến Vô Cữu.

Nàng rất cô độc, hắn cũng vậy. Nhớ đến hắn đã phải cô độc bảy trăm năm, chỉ vì chờ đợi Sơ Đại Tế chủ, trong lòng nàng ngoại trừ chua xót, còn từ từ dâng lên cảm giác đau lòng.

Đêm xuống, hầu hạ Quân Thập Tam lên giường nằm xong, Bát Vân cũng sang phó phòng bên cạnh đi ngủ.

Không biết qua bao lâu, bỗng vang lên một âm thanh rất nhỏ, giống như có người vừa đẩy cửa phòng ra đã vội vàng đóng lại.

“… Bát Vân?” Quân Thập Tam còn đang lơ mơ chưa say giấc, khẽ hỏi.

Ánh nến trong phòng đã tắt, nàng cũng mệt không muốn mở mắt, nhưng tiếng bước chân này quả thật không giống của Bát Vân, hơn nữa, cảm giác bị người ta nhìn chăm chú rất khó chịu, nàng đành ngồi dậy. Nhưng còn chưa kịp xốc chăn lên, đã có người chui vào giường nàng.

“Ngũ hoàng tử?” Nàng kinh hô. Hơi thở khiến người ta buồn nôn bỗng phả đến gần, nàng theo bản năng đẩy nam nhân trước mắt ra, hai tay lại bị y nắm được cực chặt.

“Ngươi to gan lắm!” Quân Thập Tam không dám tin, Lý Thành Uy lại dám công khai bước vào Quân phủ, lại còn xông thẳng vào Tử Vi Các như vào chỗ không người. Chẳng lẽ lính gác đêm đều đã ngủ say, hay vốn dĩ đã bị người khác cố tình phân đi nơi khác?

“Bản hoàng tử còn muốn làm càn hơn nữa cơ.” Y cười da^ʍ uế, ngắm nghía khuôn mặt tuyệt diễm của nàng, tâm can lại càng ngứa ngáy khó nhịn. “Bản hoàng tử muốn có được nàng, đã suy nghĩ rất lâu.”

Nàng nghe vậy liền thất thanh hô lớn. “Bát Vân! Người đâu, mau đến đây!”

Bát Vân đang nghỉ ngơi ở phòng bên, vừa nghe tiếng la đã lập tức chạy ra, lại bị thị vệ của Lý Thành Uy ngăn cản, chỉ có thể hô to không ngừng. “Các ngươi là ai, các ngươi muốn làm gì? Người đâu, có người đột nhập phòng ngủ của Tế chủ, mau tới đây!”

Quân Thập Tam vừa nghe liền biết tất đã có người bắt giữ Bát Vân. Chuyện này có nghĩa Ngũ hoàng tử dẫn theo thủ hạ tiến vào Quân phủ. Có nhiều người vào phủ như vậy, không thể nào lại không hề kinh động đến người trong phủ, cho nên, là có người cố ý thả cho vào, thậm chí còn đuổi cả lính gác đi chỗ khác?

Nhìn nàng cắn môi đầy phẫn nộ, Lý Thành Uy không khỏi nheo mắt cười. “Quân gia Tế chủ thông minh như vậy, chắc ngươi cũng đã đoán ra có người bán đứng mình rồi, đúng không? Cho nên, không cần giãy dụa vô ích nữa… Cho dù nha hoàn của ngươi có ở bên ngoài kêu la đến khản cổ, cũng sẽ không có ai đến cứu đâu.”

Nàng ngước hai mắt đẫm lệ, ánh sáng chiếu vào nước mắt lóng lánh như nguyệt hoa.

Vì sao lại đối xử với nàng như vậy? Bọn họ là người nhà… là người nhà mà! Trong cơn giận dữ, nàng há miệng, hung hăng cắn lên tay Ngũ hoàng tử một cái.

Lý Thành Uy đau quá phải nới tay, nàng thừa cơ chui ra, lại bị y kéo trở lại giường. Còn chưa kịp phản kháng đã bị giáng cho một bạt tai, lỗ tai nàng ong ong, cùng lúc đó là mùi máu tanh dâng lên.

“Thật là, vì sao ngươi muốn ép ta?” Y lắc đầu, thoáng nhìn thấy khóe môi nàng rỉ máu, cúi người, chậm rãi liếʍ vết máu. “Vì là máu của vu nữ Quân gia, nên mới ngon lành thế này sao?”

“Buông ta ra…” Nàng choáng váng đầu óc, nhưng hai tay vẫn không ngừng đẩy y ra.

“Ngươi cứu bản hoàng tử, bản hoàng tử lấy thân báo đáp, không tốt sao? Chỉ cần nàng phù trợ bản hoàng tử ngồi lên long ỷ, bản hoàng tử hứa với ngươi, tương lai nhất định sẽ phong ngươi làm hậu.” Y quệt những giọt nước mắt hoảng loạn của nàng, dùng bàn tay to kéo áo nàng. “Lại nói, ngươi nên khấu tạ hoàng ân trước mới đúng.”

“Không cần…” Nàng không ngừng giãy dụa, nhưng sự phản kháng mạnh mẽ của nàng lại càng khơi mào cho tham tính chinh phục của y dâng cao.

Ai có thể cứu nàng đây?

Vô Cữu ư? Nhớ đến hắn, nàng không khỏi nước mắt như mưa, Là nàng đã đẩy hắn ra xa, có tư cách gì hy vọng hắn đến cứu nàng?

Huống hồ, nàng đã thiết lập kết giới xung quanh, hắn vốn dĩ không thể vào được…

“Các ngươi là ai?”

Bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói của Quân Thập Nhị, Quân Thập Tam chấn động.

Thập Nhị tỷ? Tỷ ấy sẽ cứu mình sao?

“Phó tế, Tứ Hỉ tỷ tỷ, có người đang ở trong phòng Tế chủ!” Bát Vân hô, lập tức vang lên tiếng bạt tai, sau đó không còn nghe thấy âm thanh của Bát Vân nữa.

Ngoài phòng ngủ, Quân Thập Nhị chỉ dẫn theo một nha hoàn Tứ Hỉ, lại không hề sợ hãi quan sát kỹ đám thị vệ. Nàng bất ngờ nói: “Ngũ hoàng tử nửa đêm trộm hương cướp ngọc, chẳng phải đã quá to gan lớn mật? Thật sự cho rằng trời cao hoàng đế xa, có thể làm xằng làm bậy ở Hàng Châu này sao?”

Nói xong, nàng phất tay về phía sau, muốn Tứ Hỉ chạy đi tìm hộ viện.

Đám hộ viện đó do Thập Nhất đích thân mang về trước đó vài ngày, vì lo xa loạn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế sẽ liên lụy đến Quân gia, lúc này có thể miễn cưỡng phát huy tác dụng. Phiền lòng một nỗi, có nhiều người xông vào Quân phủ như vậy, lẽ nào Thập Nhất lại không hề hay biết?

Rõ ràng là y cố ý!

Nhưng trước mắt, nàng phải làm thế nào mới có thể ngăn cản hành vi man rợ của Ngũ hoàng tử đây?

Trong lúc còn đang suy nghĩ, trên quảng trường đá phiến bên ngoài phòng ngủ bỗng xuất hiện một đạo kim quang, sự chú ý của nàng liền bị hấp dẫn về phía đó. Đến khi kim quang vừa tắt liền xuất hiện ba người.

Thị vệ đang bắt giữ Bát Vân lập tức sợ đến mức trợn mắt há mồm, cả đám đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Một trong ba người vừa xuất hiện chính là Vô Cữu, hắn đi về phía phòng ngủ, mới chạm vào cửa phòng đã như bị trúng điện, lòng bàn tay lập tức cháy đen một mảng.

Hắn kinh ngạc trừng mắt nhìn ván cửa, không thể tin được nàng lại hạ kết giới với mình.

“Để ta để ta.” Trạm Đóa thấy thế, đi nhanh về phía trước. Vừa đυ.ng vào cửa lập tức nhảy dựng lên, cầm chặt bàn tay đang cháy nhìn xung quanh muốn dập tắt lửa.

Đuôi mắt Tả Cận co rúm, ngón tay dài bắn ra, lập tức dập tắt ngọn lửa trên tay y. “Ôi, Thập Tam ác thật nha, không ngờ lại lập Ngũ Hành trận!” Trận pháp này quá độc ác, gặp quỷ gϊếŧ quỷ, gặp thần diệt thần! Thật sự hận đến mức đó ư?

Trạm Đóa chật vật một hồi, bất ngờ nói. “Không đúng, làm sao nàng có thể lập được kết giới lợi hại như vậy?” Thuật phép này người thường khó mà học nổi, cho dù có tư chất cỡ nào.

Nghe vậy, Tả Cận không khỏi lại gần nghiên cứu kết giới,

Vô Cữu vốn không suy nghĩ nhiều, bởi vì điểm này đối với hắn không quan trọng. “Thập Tam, mau xóa kết giới!” Điều quan trọng trước mắt, chính là phải lập tức cứu nàng ra.

Nghe thấy âm thanh của hắn, Quân Thập Tam nước mắt lã chã.

Nàng không cho hắn đến gần, nên mới hạ kết giới, bây giờ hắn thật sự không vào được, không thể cứu nàng được… Nàng cũng muốn động thủ gỡ bỏ kết giới, nhưng Lý Thành Uy đã khống chế hai tay nàng khóa lêи đỉиɦ đầu, nàng đang rất bất lực.

Không nghe thấy nàng đáp lời, Vô Cữu lòng như lửa đốt. Hắn ngưng khí vào ngón tay, lập phép mở cửa, lại bị ván cửa dội ngược ra. Một đạo kim quang như sao băng bắn ngược đến, đánh trúng hòn giả sơn đặt bên lề quảng trường, xuyên qua cổng vòm mà đi.

Mấy tên thị vệ nghẹn lời, nhìn trân trối không dám nhúc nhích. Quân Thập Nhị nheo mắt nhìn về phía Vô Cữu, có chút mê hoặc.

Nếu nói Quân Thập Tam không động tình là vì bị đè nén, thì Quân Thập Nhị chính là trời sinh bình tĩnh. Tuy nàng đã nhận thấy mối quan hệ giữa Quân Thập Tam và Vô Cữu quả không bình thường, nhưng đối với loại tình cảm nam nữ này, nàng còn vô cảm hơn cả Quân Thập Tam.

“Đừng mà!” Đột nhiên từ bên trong truyền ra tiếng Quân Thập Tam cầu xin.

Vô Cữu không thể nghĩ nhiều, dứt khoát tung độc chiêu muốn phá cửa phòng.

“Vô Cữu, ngươi điên rồi!” Trạm Đóa thất thanh, khóe mắt dư quang lại thoáng nhìn thấy Tả Cận cũng đang trợ giúp Vô Cữu một tay, hợp lực mở ra một khe hở.

“Vô Cữu, mau!” Tả Cận hô to.

Vô Cữu lập tức thoát qua khe hở vào phòng, liền bắt gặp Lý Thành Uy quần áo hỗn loạn đang đè trên người Quân Thập Tam. Đầu óc hắn trống rỗng, bước nhanh lên trước. Một chưởng kình phóng tới, đánh Lý Thành Uy từ trên giường bay sang một góc.

“Vô Cữu…” Quân Thập Tam nước mắt như mưa, nhìn thấy quanh thân mình của hắn không ngừng bốc lên khói đen, mặc kệ bản thân chẳng còn bao nhiêu sức lực vẫn lập tức kết ấn, tháo bỏ kết giới.

“Thập Tam…” Hắn đứng ở bên giường, nhìn thấy gò má sưng vù, khóe môi tràn máu của Quân Thập Tam, lửa giận nháy mắt lại nổ bùng trong cơ thể.

Hắn không thể không gϊếŧ cái tên phàm nhân đê tiện này!

Nghĩ xong, hắn quay đầu, nhìn thấy Lý Thành Uy đang lồm cồm đứng dậy, không chút lưu tình nguyền rủa: “Đi chết đi, Lý Thành Uy!”

Không ngờ Lý Thành Uy vẫn khỏe mạnh đứng tại chỗ, lau vết máu trên khóe môi rồi dõng dạc nói. “Bản hoàng tử và Thiên tử, được trời cao chiếu cố. Ngươi cho rằng mình là ai, có thể tổn hại bản hoàng tử sao?”

Nói xong, rút bội kiếm dắt bên hông ra, chém về phía Vô Cữu.

Hắn không tính né tránh, nhưng ngay vào lúc trường kiếm đang muốn đâm vào tim hắn, lại thoáng nhìn thấy Quân Thập Tam vừa ra sức ngồi dậy đã vươn tay bắt lấy mũi kiếm sắc bén.

Vô Cữu vô cùng kinh ngạc, vươn tay chụp lấy mặt Lý Thành Uy, ngón tay khảm sâu vào đến tận xương, khiến cho đối phương buộc phải buông rơi trường kiếm.

“Bản quân cũng quên mất trong cơ thể ngươi có nước mắt của bản quân, chưa hưởng hết dương thọ thì hồn sẽ không lìa khỏi xác… Nhưng bản quân muốn cho ngươi biết, đôi khi, sống còn thống khổ hơn cả cái chết!” Con ngươi thoắt cái như bốc lên ánh lửa, hắn không chút lưu tình bóp chặt tay. Lý Thành Uy phát ra tiếng kêu rên thê lương, xương mặt đã vỡ, lập tức ngã ngồi xuống đất.

Không thèm quan tâm đến, Vô Cữu quay đầu nhìn Quân Thập Tam.

“Đồ ngốc, nàng đang làm cái gì vậy? Nàng cho rằng binh khí nhân gian có thể làm hại ta sao?” Hắn nắm lấy tay nàng, lòng bàn tay đã bị đâm một lỗ, sâu gần chạm xương, máu tươi chảy ròng.

“Ta…” Nàng nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ. “Ta sợ sẽ làm ngài bị thương… ta sợ sẽ…”

Cho dù hắn là Long Thần, cho dù không thể làm hắn bị thương, nhưng vẫn sẽ đau mà.

Vì cứu nàng, hắn xông vào kết giới, nhất định đau đến tột đỉnh, sao nàng có thể để hắn lại vì nàng mà chịu đau thêm lần nữa?

“Đồ ngốc…” Hắn không đành, kéo nàng vào lòng.

Lúc sau, Lý Thành Uy được thị vệ đưa về hành cung trị liệu. Quân Thập Nhị phái người đưa Bát Vân trở về phó phòng nghỉ ngơi, rồi tìm hòm thuốc muốn đến chữa thương cho Quân Thập Tam, lại phát hiện vết thương của nàng đã kết vẩy, không khỏi liếc mắt qua nhìn Vô Cữu.

“Không cần nhìn hắn, đó là y thuật bí phương của ta. Nếu Thập Nhị cô nương thích, tại hạ cũng không ngại chia sẻ.” Trạm Đóa trưng ra khuôn mặt tươi cười, thưởng thức vẻ mặt lạnh lùng của nàng.

“Không cần, đa tạ.” Quân Thập Nhị lạnh nhạt nói. “Đã trễ lắm rồi, các ngài…”

“Không muôn, mà là rất sớm. Nhìn xem, trời cũng sắp sáng rồi, ta đây đói bụng.” Y ra vẻ đáng thương xoa bụng.

Tả Cận thấy thế, khóe mắt giật giật, đi ra khỏi phòng.

“Ta lập tức sai người chuẩn bị.” Nàng nâng hòm thuốc đứng lên.

“Cơm chay là được rồi, cô ăn gì ta ăn nấy.”

Quân Thập Nhị xoay người lại, cúi đầu hít sâu một hơi, làm như không nghe thấy cứ thế bước ra ngoài. Nhìn thấy Tứ Hỷ đang chờ sẵn phía sau liền lạnh nhạt hỏi: “Đã tìm được đương gia chưa?”

“Không tìm được, ngay cả hộ viện trong phủ cũng đều bị đương gia dẫn đi cả rồi.” Tứ Hỷ mím môi, không thể tin được thân là đương gia, Quân Thập Nhất lại vì nịnh bợ Ngũ hoàng tử mà dâng hiến sự trong sạch của Tế chủ.

Tuy cô luôn cho rằng chủ tử của mình có tư cách làm Tế chủ hơn Quân Thập Tam, nhưng dùng tới cách này, cô cảm thấy rất không đúng.

Quân Thập Nhị rủ hàng mi dài, căn dặn: “Phái người tiếp tục tìm kiếm, ta muốn gặp hắn nói cho rõ ràng.”

“Vâng, thưa Phó tế.” Tứ Hỷ gật đầu, lui ra phía sau nàng rồi rời đi.

Mà trong phòng….

“Còn đau không?” Vô Cữu nâng bàn tay nhỏ bé bị thương của Quân Thập Tam lên.

“Không đau.” Nàng lắc đầu nhìn hắn, lại mắc cỡ cúi thấp mặt.

“Sao vậy?”

“Ta…”

Trạm Đóa thấy thế, khoanh tay sau lưng đi ra. “Các người cứ tán gẫu, ta đi tìm Tả Cận.” Hắc hắc, y muốn ép hỏi Tả Cận vì sao lại hỗ trợ mở kết giới.

Y vừa đi, trong phòng đột nhiên an tĩnh lại.

“Thật xin lỗi, Thập Tam… ta đã tới chậm.” Vô Cữu áy náy nói.

Hắn không nên nghe theo Trạm Đóa, có hiểu lầm thì hắn phải lập tức giải thích rõ với Thập Tam, được vậy thì đã không xảy ra chuyện như hôm nay rồi.

Quân Thập Tam bỗng dưng ngước mắt, “Ngài… không phải như thế… Rõ ràng là ta tùy hứng nói đi là đi, còn thiết lập kết giới…” Nói xong, nước mắt lại chảy dài.

“Đừng khóc, không sao mà.” Hắn ôm nàng, hôn lên má nàng, lại như sợ chính mình quá mức táo bạo sẽ dọa nàng sợ, đành tách ra một ít khoảng cách, liền thấy nàng nước mắt lã chã, “Nàng… chán ghét ta làm vậy?”

“Không phải, là ta… Thật xin lỗi…” Nàng thút thít như một đứa trẻ, nắm tay hắn, lật xem lòng bàn tay cháy đen của hắn.

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Thấy nàng rơi lệ không phải vì chuyện bị hắn hôn, không khỏi cười nhẹ, “Ta chỉ lo lắng nàng sẽ không bao giờ còn muốn gặp ta nữa.”

Hắn sợ nàng lấy lại trí nhớ kiếp trước thì sẽ giống như Thập Phiến, không yêu hắn, chỉ coi hắn là bạn.

“Không phải ta không muốn gặp ngài, mà là… Ta không muốn trở thành thế thân.”

Vô Cữu nghe vậy, có chút bất ngờ, Trạm Đóa vậy mà lại đoán đúng rồi. “Sao vậy được? Nàng không phải thế thân.”

“Nhưng mà, nếu không vì nhận định ta chính là chuyển thế của Sơ Đại Tế chủ, các ngài sẽ không đối xử tốt như vậy?” Tình cảm đâu thể phát triển nhanh như vậy được.

Hắn không khỏi bật cười. “Có lẽ vậy, nhưng nếu không phải do chính tính tình của nàng, Trạm Đóa cũng không thể làm cho hoa đào của nàng nở rộ được. Dù sao, Thập Phiến trước đây không biết đã xem qua mấy trăm lần hoa đào rồi… Còn nàng, nếu tính cách của nàng không làm ta yêu thích, cho dù nàng có là Thập Phiến chuyển thế, ta cũng không nhất định không thể mất nàng. Bởi vì ta thích tính tình của nàng, là nàng.”

Nàng chớp hàng mi dài ướt đẫm, có chút mông lung, lại như có chút thông hiểu.

“Cho nên… Ngài thích ta ư?”

Vô Cữu cúi đầu mỉm cười. “Phải.” Đối với hắn mà nói, hai nàng đều giống nhau, nhưng hắn lại không biết nói thế nào nàng mới có thể hiểu được. Nhưng trong lúc bị nàng truy hỏi, hắn xác định được một điều. “Nàng đang ghen với kiếp trước của chính mình.”

Nói xong, hắn cười, đơn giản vì điều đó cho thấy tình cảm của nàng dành cho hắn sâu đậm nhường nào.

“Ta…”

Nhịn không được, hắn vươn người đến, hôn môi nàng.

Nàng trừng to mắt, không hề kháng cự, hàng mi dày ngượng ngùng khép lại.

Hành động này, đại biểu nàng đã cho phép, lập tức đánh tan lý trí của hắn. Ý đồ xấu càng nhiều, nhưng…

“Ăn sáng thôi.”

Thanh âm lạnh lùng của Quân Thập Nhị vang lên ngoài cửa phòng, Quân Thập Tam sợ đến mức đẩy vội Vô Cữu ra.

“Được!” Nàng lớn tiếng đáp lại, như muốn che giấu chuyện xấu của mình.

“Mau lên.” Quân Thập Nhị không bước vào phòng, dứt lời liền đi.

Vô Cữu lạnh lùng nhìn nàng. “Ta khó coi như vậy sao?”

“Không phải…”

“Rõ ràng nàng đẩy ta.” Hắn cả giận nói.

“Ta ta ta…” Nàng cúi mặt xuống. “Nếu bị Thập Nhị tỷ phát hiện thì không hay lắm đâu.”

“Ta không tin.”

“Thật mà.” Nàng nắm chặt tay hắn khẳng định.

Vô Cữu thấy thế, chậm rãi mỉm cười, nói. “Muốn ta tin nàng cũng được, nhưng phải hứa với ta, từ nay về sau, không bao giờ rời bỏ ta nữa.”

“Được.” Cơ hồ không chút do dự, nàng lập tức đồng ý.

“Lời này đã định, sẽ không thể thu hồi, nàng không có cơ hội hối hận.”

“Sẽ không hối hận.” Nàng chăm chú nhìn hắn, ngượng ngùng lại gần, tựa mặt vào vai hắn, nhỏ giọng nói: “Ta vẫn luôn cô độc trong phòng tối, sâu trong nội tâm rất khát khao bằng hữu, khát vọng có được một người bầu bạn. Nhưng sau khi ta có được rồi, lại nghĩ ngài chỉ muốn thông qua ta để tìm kiếm bóng dáng Sơ Đại Tế chủ, ta đã rất khổ sở…”

Bởi vì bận tâm quá mức, nàng mới phản ứng kịch liệt như vậy, ngay cả bản thân cũng không dám tin.

“Thập Tam…” Hắn thở dài, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, đầu ngón tay rơi xuống cánh môi nàng.

Bộ dáng dịu dàng đáng yêu này, nàng đang cầu mong tình cảm của hắn, khiến hắn lại bắt đầu động tâm, nhưng mà…

“Các ngươi nhanh lên một chút có được không? Các ngươi không đến, Thập Nhị cô nương rất khó coi a.” Giọng nói ai oán của Trạm Đóa vang lên ngoài cửa phòng.

Vô Cữu nhắm chặt mắt, cắn răng nói. “Ăn sáng thôi.” Hắn muốn ra ngoài đá cho Trạm Đóa một cước.

Trong lúc ăn sáng, tiếng cười đùa của Trạm Đóa hoàn toàn đối lập với vẻ mặt lạnh lùng của Quân Thập Nhị, bầu không khí vô cùng quỷ dị.

Ăn sáng xong, Tả Cận dặn riêng Vô Cữu vài câu rồi rời đi trước.

Quân Thập Tam đã mấy ngày không ngủ, liền về phòng nghỉ ngơi. Vô Cữu và Trạm Đóa canh giữ bên ngoài.

Mãi cho đến giữa trưa, Quân Thập Nhất cuối cùng cũng trở về. Vừa bước vào Quân phủ đã bị Quân Thập Nhị chặn lại hỏi. “Đi đâu?”

“Tối qua nghe tin dư đảng thích khách Ngũ hoàng tử lại xuất hiện, ta đi giúp Thái thú đại nhân truy bắt. Cả đêm không ngủ, cực muốn chết.”

“Thật ư? Trùng hợp vậy sao?” Nàng hừ một tiếng, kể lại chuyện tối qua Lý Thành Uy nửa đêm đột kích Quân Thập Tam.

“Cái gì? Ngũ hoàng tử cả gan lớn mật đến vậy!” Hắn nghe vậy, tức giận muốn đập bàn.

Quân Thập Nhị nhướng mi, buông tiếng thở dài cười khổ. “Thập Nhất ca, ngươi không cần giả bộ trước mặt ta. Trong đầu ngươi đang nghĩ cái gì, chẳng khó đoán chút nào.”

“Ta không hiểu ngươi muốn nói gì.” Quân Thập Nhất cười nhạt, ánh mắt lại cất chứa sắc lạnh.

“Cứ chờ đi, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta đuổi ngươi ra khỏi Quân gia.” Dứt lời, nàng xoay người bỏ đi.

Trừng mắt nhìn theo bóng lưng nàng, y cười lạnh. “Ai đuổi ai, còn chưa biết đâu.” Chỉ tiếc quân cờ Lý Thành Uy này đã mất, nhưng không sao, hắn đã nhìn ra Vô Cữu yêu thích Quân Thập Tam, chỉ cần lợi dụng điểm này, y có thể đạt thành dã tâm.