Chương 47: Đăng sơn phù

Vù…

Một bóng đen nhảy ra khỏi chỗ nấp, vọt lên trên ngọn cây.

- Đuổi theo, đừng để hắn thoát, nếu không chuyện chúng ta gϊếŧ người cướp của sẽ lọt ra ngoài.

Bá Duy gào toáng lên, thân mình chớp động rồi phóng lên không. Bên kia gã Tấn Duy cũng vứt vội cái cánh gà đang gặm dở rồi lao theo.

Chuyện gϊếŧ người đoạt bảo không phải là hiếm trong giới tu tiên, nhất là khi người mang bảo vật lại có cấp bậc thấp hơn kẻ khác. Có điều dù sao đây cũng không phải việc được thiên hạ ủng hộ, chưa kể ai biết được sau lưng người bị cướp kia có cường giả nào chống lưng hay không. Nếu đó là con cháu của một gia tộc hay tu giả mạnh mẽ nào đó, vậy thì có cướp được cũng chưa chắc có mạng mà dùng. Cho nên, hầu hết những tu giả đã rắp tâm làm việc xấu xa này đều cố gắng che dấu con mắt người đời - để khỏi đến một ngày kia bị người ta truy sát.

Khi Bá Duy vọt lên đến ngọn cây chỉ thấy một cụm ánh sáng vừa từ ngọn cây đối phương bắn thẳng lên không trung, sau đó xòe ra tứ phía, cháy sáng cả một vùng trời.

- Pháo hiệu? Không hay!

Bá Duy khựng lại. Rồi ngay lập tức kéo tay thằng em vừa nhảy tới, một mạch khinh công nhảy xuống dưới các tán cây, chạy không ngừng nghỉ.

- Đại ca, sao vậy?

Chạy điên cuồng gần chục dặm đường, lại đổi hướng mấy lần, Bá Duy mới chậm lại một chút. Tên Tấn Duy phía sau vừa thở hồng hộc, vừa hỏi. Quãng đường vừa rồi thì không đáng gì, nhưng anh của hắn đã tung hết linh lực ra chạy, hắn thấp hơn anh hắn một cấp nên không khỏi hụt hơi một trận.

- Phù, ta nghi ngờ chúng ta đang bị người ta truy sát.

- Truy sát? Không phải chứ?

- Còn nhớ tên nhóc Hùng Cấp đại thành mà chúng ta gϊếŧ cách đây một tuần không?

- Nhớ. Cái tên nhóc lắm tiền ấy sao em có thể quên cho được chứ.

- Lúc đó ta đã nghi ngờ hắn là con cháu của một gia tộc giàu có nào đó. Nhưng chúng ta làm việc khá kín đáo nên ta cũng yên tâm. Có điều những gia tộc lớn đều có vài phương pháp theo dấu người trong gia tộc của mình, phòng khi bất trắc. Cho dù chúng ta đã hủy thi diệt tích nhưng cũng không thể một trăm phần trăm đảm bảo đã thoát khỏi sự truy tung của họ hàng tên đó.

- Vậy ý đại ca ban nãy là…

- Ta nghĩ là vậy. Gia tộc của tên đó đã theo dấu đến đây rồi. Nếu ta không cảnh giác phát hiện ra sớm, sợ rằng đến lúc thành cá nằm trong rọ rồi chúng ta vẫn không biết.

Tên Tấn Duy vuốt mồ hôi hột. Trước giờ bọn chúng gϊếŧ người cướp của cũng không ít. Nếu bị gia tộc người ta túm được, khẳng định sẽ hành hạ chúng sống không bằng chết.

- Đại ca, bây giờ chúng ta tính sao ?

- Còn sao trăng gì nữa, lập tức ra khỏi tỉnh này thôi.

- Vậy còn chuyện Huyền Nhân Quả…

- Dẹp ! Giờ này còn quả kiếc gì. Khẳng định bọn chúng sau khi nghe anh em ta bàn chuyện ngày mai lên núi thì đã cho người chờ sẵn để phục kích rồi.

Bá Duy chặn lời em hắn, vết sẹo trên má nhăm nhúm lại dữ tợn.

- Đợi một thời gian nữa cho mọi chuyện lắng đi, chúng ta gom góp một mớ linh thạch khác rồi quay lại đây cũng không muộn. Bây giờ cái cần là bảo trụ tính mạng đã. Đi !

Hai anh em gã đã lăn lộn trong thiên hạ bao nhiêu năm, trong đó người quyết định là Bá Duy. Đừng nhìn bề ngoài em hắn có vẻ đa mưu hơn, thực sự Bá Duy ngoài sự nham hiểm, nhẫn tâm còn có tính quyết đoán nữa. Cầm lên được thì đặt xuống được. Chính điều này đã cứu anh em hắn không biết bao nhiêu lần.

Trong khi huynh đệ Bá Duy đang hộc tốc xốc gan chạy trốn như ma đuổi trong rừng, thì ở hướng ngược lại, Đại Hùng cũng phi thân chuồn nhanh không kém.

“May mắn, đúng là phúc tổ ông bà mấy đời để lại.”

Hai anh em bọn kia, dựa vào linh lực thì thằng anh Hổ Cấp thuần chính, đứa em tệ hơn cũng Hùng Cấp đại thành. Thả Đại Hùng ra trước mặt anh em chúng nó, với cỡ Hùng Cấp tiểu thành của hắn thì cầm chắc bị làm gỏi trong nháy mắt.

Đại Hùng vừa chạy vừa vuốt ngực, nhặt được lại cái mạng này thật quá hên. Ban đầu hắn mò tới chỗ đó chẳng qua là muốn tìm người đồng đạo hỏi thăm đôi chút về tin tức Thanh Huyết Thảo. Trên bản đồ của Nông Lâm Thụ đưa cho Đại Hùng chỉ vẽ đường đến núi Cốc, đồng thời mô tả hình ảnh của loại linh dược này mà thôi. Điều này làm hắn nhầm lẫn là Thanh Huyết Thảo này mọc… hoang trên đỉnh núi Cốc. Chẳng qua là Nông Lâm Thụ cần nó để chế loại đan dược gì đó mà lại bận nên mới bảo hắn đi hái thay. Ngoài ra, đêm hôm ở giữa rừng già, hắn không chắc quanh đây còn tồn tại con ma thú nào không. Nhiều người tụ lại vẫn an toàn hơn. Nào ngờ khi hắn vừa mò tới gần chỗ hai anh em nhà kia thì đã nghe chuyện pháp trận tộc Tày trên núi Cốc.

Bởi vì lúc trước gặp thổ phỉ do tộc Dao giả trang một lần nên hắn cũng không dám sơ suất chường mặt ra ngay, mà nán lại nghe thêm chút đã. Không biết trời thương thế nào mà phút chót Bá Duy lại phun ra gốc gác tu tặc của bọn chúng. Nếu trước đó mà Đại Hùng đường đột đi vào, ngày này năm sau hẳn là hắn đã có cơ hội ăn hương nhang cúng, ngắm gà khỏa thân.

Có điều chính câu nói của Bá Duy đã làm Đại Hùng giật mình, vô tình tản ra linh lực khiến đối phương phát hiện. Cũng may Đại Hùng nhanh trí, áp dụng ngay bài giáo huấn của bản môn trước khi ra ngoài: gặp nguy là phóng pháo. Bất kể đối phương mạnh đến cỡ nào, nếu đã bị phát hiện cứ phóng pháo cái đã. Đầu tiên là làm đối phương bối rối vì sợ ta có đồng bọn quanh đây. Sau đó dù đối phương có cương quyết gϊếŧ tới thì cũng sẽ chần chờ một chút, tranh thủ cơ hội cho ta đào thoát. Tất nhiên nếu đối phương đã bao vây nhiều người thì đừng dại phóng pháo, kẻo không lại lạy ông con ở bụi này.

Đại Hùng lần này bắn pháo vì thấy bọn kia ít người, lại hay làm chuyện xấu, khẳng định sẽ luôn mang dạ đề phòng bị người ta phát hiện vây công. Cuối cùng suy đoán của hắn đã đúng.

Nhưng Đại Hùng cũng không dám chủ quan, vừa thấy anh em Bá Duy chạy đi là hắn vắt giò lên cổ trốn nốt.

Hướng Đại Hùng nhắm tới bây giờ chính là chân núi Cốc. Đã biết núi Cốc là nơi tộc Tày đang trấn giữ, vậy thể nào dưới chân núi cũng phải có vài thôn bản. Cho dù anh em tu tặc kia có gan quay trở lại, giữa chốn đông người chúng hẳn không dám làm gì Đại Hùng.

Trước cổng bản người Tày, một thanh niên mặc áo vải màu đen nhanh chóng lướt tới.

- Đứng lại!

Hai chiến binh Lang Cấp hùng hổ vung giáo cản lại. Bởi vì tộc Tày ẩn cư sâu trong núi rừng, xung quanh thường xuyên có dã thú qua lại nên không thể dùng phàm nhân gác cửa. Đây cũng là một cách rèn luyện tâm cảnh cho những đệ tử tu tiên giai đoạn đầu trong tộc, tránh cho họ sinh ra kiêu ngạo.

Mặc dù đối phương chỉ là Lang Cấp, song có việc phải vào bản, Đại Hùng vẫn phải nhã nhặn.

- Hai vị, ta là tu nhân từ bên ngoài tới để dự hội mở trận Huyễn Sương ngày mai. Mong hai vị xem xét cho qua.

Vừa nói, Đại Hùng vừa cố ý tản ra linh lực Hùng Cấp của mình.

Cảm nhận được áp bách từ phía Đại Hùng lan tới, hai chiến binh tộc Tày hơi biến sắc nhưng vẫn thản nhiên chắn lối.

- Xin lỗi tiên sư, lúc này đã khuya, việc tiếp đón các tiên sư từ ngoài tới sẽ không chu đáo được. Mời ngài sáng mai hãy quay lại bản thôn.

“Hừ, ngươi là Hùng Cấp thì đã sao. Sau lưng bọn ta có cả một thôn, chiến binh Hổ Cấp chúng ta còn không ngán chứ nói chi là Hùng Cấp. Bây giờ trễ rồi, lỡ để ngươi vào mà gây ra rắc rối gì lúc này, không phải bọn ta sẽ phải mệt một đêm hay sao?” Hai tên chiến binh thầm nghĩ.

Bọn họ dù sao mới chỉ là Lang Cấp, tuy mạnh mẽ hơn võ giả phàm nhân nhưng cơ thể vẫn còn nhiều hạn chế. Bị phân gác ca đêm là đã cảm thấy mệt mỏi rồi, thêm phiền phức không bằng bớt đi một ít.

Đại Hùng dù gì cũng từng giao tiếp với nhiều hạng người, nhất là đám lính của huyện lão gia xưa kia thì càng quen biết nhiều. Hai tay hắn lóe lên một cái đã lấy ra hai cục linh thạch cấp thấp, tung về phía hai chiến binh kia, miệng mỉm cười.

- Hai vị, xin châm chước cho ta một chút. Bây giờ quả thật rất khuya, ở lại ngoài rừng cũng nhiều nguy hiểm. Ta bản thân cũng rất mệt rồi, chỉ muốn vào trong bản tìm một nơi nghỉ ngơi ngay mà thôi. Sáng mai tham dự việc mở trận kia cũng bớt phần cập rập.

Hai chiến binh bắt linh thạch vào tay, vận công một chút là cảm nhận được linh khí từ linh thạch truyền qua. Cả hai mặt mũi rạng rỡ, liếc nhau một cái rồi thu giáo lại.

- Tiên sư, ngài nói vậy cũng phải. Lúc này đêm khuya, linh thú, ma thú lảng vảng cũng nhiều. Vậy mời ngài vào thôn tìm nơi nghỉ trọ.

- Ngài đi tới khoảng một dặm, rẽ phải sẽ gặp quán trọ Ngọc Quyên. Đó chính là quán trọ tốt nhất trong thôn chúng ta.

Hai người này chỉ là Lang Cấp thuần chính, một viên linh thạch cấp thấp với họ cũng là một khoản lớn. Ngày xưa Đại Hùng còn đang ở mức Lang Cấp, là hạt giống được môn phái đầu tư rồi mà mới chỉ được có 10 linh thạch cấp thấp một tháng. Các đệ tử thông thường thì đến một linh thạch cũng chẳng có, phải làm biết bao nhiệm vụ phụ để kiếm linh thạch. Đại Hùng vung tay một cái đã chi đẹp như thế, đương nhiên là giải quyết được ngay vấn đề.

- Xin cảm tạ.

Đại Hùng lịch sự chào rồi nhanh nhẹn bước qua cổng. Ở bên ngoài lâu hắn không yên tâm cho lắm.

Đi thêm chừng một dặm, rẽ phải, quả nhiên gặp một nhà trọ lớn cao đến bảy tầng tên gọi Ngọc Quyên. Quán trọ này tiếp khách ngoài tộc nên thiết kết theo kiểu ở miền xuôi. Ở bên trong đèn đóm vẫn sáng rực, từng nhóm ba bốn người chia nhau ngồi tại các bàn dưới lầu, cũng có vài người ngồi một mình, lặng lẽ uống trà hoặc rượu.

Đại Hùng bước vào bên trong, lặng lẽ quan sát một vòng. Trong số này không ngờ đến bảy phần là người tu tiên, xem ra đều là những người có ý định lên núi hái linh dược. Đây mới chỉ là số nhỏ. Trong những phòng trọ trên lầu khẳng định còn nhiều người như thế nữa.

- Tiên sư, ngài muốn thuê phòng hay là ăn uống?

Cô chủ trọ tương đối trẻ trung đứng sau quầy cười tươi như hoa ướm hỏi. Dựa theo linh lực tản mát thì cô nàng chỉ là Lang Cấp thuần chính, nhưng sau lưng cô lại là một hộ vệ Hổ Cấp. Hiển nhiên điều hành một quán trọ cho tu giả vào ở cũng phải có vài phần thực lực.

Đại Hùng mỉm cười bước lại gần quầy.

- Cho ta một phòng trọ bậc trung đi.

Muốn được phục vụ tốt thì chớ có lấy phòng trọ cấp thấp. Ngược lại lấy phòng trọ cao cấp thì khẳng định tốn rất nhiều tiền. Theo như lời anh em Bá Duy bàn bạc, muốn được lên núi hái linh dược, phải tốn một khoản lớn. Đại Hùng vì thế không muốn hoang phí lúc này.

- Phòng trọ bậc trung một linh thạch một tuần. Nếu ngài trả bằng vàng thì hai lạng một ngày.

Hai lạng vàng 1 ngày – không khỏi đắt quá đi. Phải biết rằng một người nông dân bình thường ở thôn Nam Long, một năm cày cấy được mùa cũng chỉ được chừng đó tiền mà thôi. Một linh thạch bình thường đổi được 10 lượng vàng. Nhưng linh thạch quý hơn nhiều nên thực tế khi thanh toán vẫn được tính giá cao hơn, có khi 20 lượng vàng một viên vẫn có tiên sư đồng ý mua. Trên con đường tu tiên, vàng bạc đã sớm không còn nhiều ý nghĩa, ngay cả Đại Hùng cũng chẳng còn mấy lạng vàng trong người nữa.

- Ta trả bằng linh thạch. Thuê phòng 1 tuần.

Nghe trả bằng linh thạch, quả nhiên cô chủ quán rạng rỡ hẳn lên. Một tháng tộc Tày mới mở pháp trận 1 lần. Quán trọ của cô cũng tranh thủ những lần đó mà chặt chém một ít. Bản thân cô là người tu tiên nên linh thạch với cô có giá trị hơn vàng, bạc. Ngoài ra thủ hộ của quán cũng cần trả lương bằng linh thạch.

- Đây là số phòng của ngài.

Chủ quán cung kính đưa qua một thẻ bài bằng gỗ đỏ, cầm trong tay nằng nặng như đúc từ thép. Xem ra là gỗ Hồng Tùng trăm năm. Đại Hùng không khách khí, thu vào trong đai trữ vật.

- Tiên sư, có phải ngài đến tham gia Hái Dược Hội không?

- Hái Dược Hội? Ừm ừm, đúng vậy.

- Chẳng hay tiên sư đã có Đăng Sơn Phù chưa?

- Đăng Sơn Phù – là loại phù gì vậy?

Đại Hùng ngẩn người ra.

Cô chủ quán cười ngất, lộ ra cái cổ trắng như tuyết, hai hàm răng trắng tinh đều đặn.

- Tiên sư hẳn là đến tham dự Hái Dược Hội lần đầu. Muốn tham gia hội hái linh dược này, nhất định ngài phải có Đăng Sơn Phù mới được. Phù này do các bô lão trong tộc cấp ra, có tác dụng mở các thông lộ của trận pháp. Nếu không có phù này trong tay, đồng nghĩa với việc ngài không thể đứng vào trận môn được, sao có thể vào trong hái dược?

- Ồ. Nếu vậy, ta làm sao có thể kiếm được phù này?

- Ngài rất may mắn, bây giờ đi mua vẫn còn kịp. Ngài ra ngoài quán đi về bên trái, tiếp một đoạn rồi rẽ trái lần nữa, sau đó đi thẳng sẽ thấy Đăng Sơn Quán. Ở đó chuyên cấp phù Đăng Sơn cho các tiên sư ngoại tộc tham gia Hái Dược Hội.

Đại Hùng nghe xong vội cảm ơn rồi tức tốc chạy tới địa điểm kia. Một cái nhà sàn đặc trưng của miền núi nhanh chóng hiện ra trước mắt. Trên tầng đầu tiên, ngay cửa ra vào có kê một cái bàn. Một lão già Hổ Cấp đại thành đang ngồi gục lên gục xuống tại đó.

- Tiền bối, ta muốn mua một lá phù Đăng Sơn.

Đại Hùng đứng trước mặt lão già hắng giọng, nói hơi to một chút.

Lão già giật mình mở choàng mắt, từ từ ngẩng lên nhìn Đại Hùng rồi lẩm bẩm.

- Trễ thế này rồi mới chịu đến mua phù. Sao không chờ sang tháng luôn thể?

Tuy vậy, lão vẫn sửa sang lại tướng ngồi, sau đó xòe tay một cái, trên đó lóe lên một tấm phù màu xanh lá cây làm bằng chất liệu gì không rõ.

- Đăng Sơn Phù - ba ngàn linh thạch một tấm.

- Ba ngàn linh thạch???

Đại Hùng há miệng choáng váng, trong lòng chảy máu ra ầm ầm như sông Long Tuyền.