Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Long Thần Khí

Chương 44: nông lâm thụ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mới đầu giờ chiều, Đại Hùng đã giục gia nhân của lão Hoàng đưa đến Tu Tiên Y Đường. Việc liên quan tới sự sống còn của bản thân, Đại Hùng không dám bê trễ.

Tu Tiên Y Đường nằm không xa trung tâm của Tuyên Quang, trên mấy quả đồi lớn. Người chọn địa thế này hẳn là tay rành rẽ về mặt phong thủy. Từ cách bố trí khuôn viên tới hướng nắng, hướng gió đều tạo cho người tới đây một cảm giác thư thái hài hòa. Cầu trúc, suối nhỏ, ghế đá, giả sơn – không gian thơ mộng như vậy, nếu như nói đây là chốn văn nhân, mặc khách lui tới, e cũng làm cho người ta tin sái cổ.

Đại Hùng hứng thú nhìn ra xung quanh.

Trong khuôn viên Y Đường, từng cây cổ thụ lặng lẽ nghiêng mình phủ xuống bóng mát rộng lớn. Năm vườn thảo dược với mấy trăm loại thuốc được phân bố như năm cánh hoa nở xòe ra nằm chen vào giữa những hàng cây cổ thụ đó. Mỗi “cánh hoa” lại sặc sỡ đủ mọi loại cây dược liệu chen nhau khoe sắc. Chẳng qua , theo như lời gia nhân của lão Hoàng thì mấy vườn dược liệu này chỉ toàn loại thảo dược cấp thấp và cấp trung. Còn mấy thảo dược quý giá đương nhiên sẽ không trồng lộ ra trước mặt người ngoài như vậy được, mà phải chọn chỗ có linh khí tốt, kèm theo lực lượng bảo vệ nghiêm ngặt.

Theo dẫn đường của gia nhân lão Hoàng, cả hai bước lên một kiến trúc bằng gỗ đầu tiên sau cổng vào. Trong kiến trúc này có mấy cô sơn nữ phụ trách việc tiếp bệnh nhân cũng như liên hệ với các y sư. Sau khi Đại Hùng xuất trình thẻ bài của Hoàng Thành Trung, một nàng phụ trách tiếp tân vội vàng phân phó người mang thẻ đi trước báo, còn một người khác thì thủng thẳng dẫn Đại Hùng tới nơi ở của Tiên y Nông Lâm Thụ.

Tu Tiên Y Đường gồm hơn trăm căn nhà sàn – loại kiến trúc đặc thù của người dân khu vực miền núi. Do sinh sống ở rừng núi, từ xưa người dân tộc tại đây đã thiết kế loại nhà với cột chống cao, sàn nhà cách mặt đất từ 1-2 thước để phòng nước lũ và phòng thú dữ. Người dẫn đường đưa Đại Hùng xuyên qua một con đường lát đá khá dài mới tới một quần thể - bao gồm những căn nhà đồ sộ hơn hẳn những nhóm nhà xung quanh.

Tại chân cầu thang của một nhà sàn biệt lập, người dẫn đường cung kính cúi đầu:

- Mời ngài lên trên nhà, tiên y hiện đang nghỉ ở trên đó.

- Xin lỗi đã làm phiền.

Đại Hùng cảm tạ một câu rồi nhẹ nhàng cất bước đi lên. Mấy vị thầy thuốc cao tay đa phần là khó tính. Vì cái mạng của mình, Đại Hùng không thể không có chút cẩn thận.

- Là Đại Hùng?

Đại Hùng vừa ló đầu qua khung cửa, một giọng nói trầm tĩnh đã vang lên.

Đại Hùng ngước đầu. Trong gian phòng gỗ rộng rãi, trên cái võng mắc gần cửa sổ, một ông lão râu trắng dài tới ngực, tay cầm một quyển sách về dược thảo đang nghiêm nghị nhìn hắn.

Đại Hùng vội cung kính:

- Tiên y Nông Lâm Thụ, chính là vãn bối.

Lâm Thụ gật đầu, đôi mắt hòa nhã hơn một chút. Đa phần những người có việc phải cầu lão đều cung kính như vậy, nhưng có vài dạng bệnh nhân đặc thù, tỉ như vài tu giả Long cấp đại thành, hoặc 1 ít đám con cháu nhà quyền thế, vẫn quen có cái ngạo khí bốc đồng. Đại Hùng mang theo thẻ bài giới thiệu của Hoàng lão tới, theo suy đoán của Lâm Thụ, vị thế hẳn không kém. Vì vậy, thấy Đại Hùng tỏ vẻ tôn kính, Lâm Thụ cũng hài lòng.

- Người trẻ tuổi, ngồi xuống đi. Ngươi xin gặp đích danh ta là có việc gì?

Đại Hùng bước tới vài bước ngồi xuống một cái đôn gỗ hình dáng như từ một gốc cây lim cưa ra.

- Thưa Tiên y, tiểu bối gặp phải nan y nên muốn nhờ Tiên y chữa trị.

- Ha ha, đương nhiên là nan y rồi. Nếu là bệnh vặt, sao phải cần tới ta ra tay chứ.

Khóe mắt Nông Lâm Thụ ánh lên một chút đắc ý.

- Nói đi, là bệnh gì? Ngươi cứ yên tâm, những thứ như u nang, quái tật, rối loạn linh lực gì gì đó mà thiên hạ hoảng sợ, ta đều có thể giải quyết phần lớn.

Đại Hùng thận trọng nhìn Nông Lâm Thụ:

- Tiên y, ta tới xin người giải ám thuật nguyền rủa.

- Ám thuật nguyền rủa sao?

Tiên y Nông Lâm Thụ giật mình. Ám thuật nguyền rủa đa số các dân tộc thiểu số đều có vài chiêu. Đây gần như là đặc điểm chung của các dân tộc trung du miền núi. Tuy nhiên các chiêu số này mỗi dân tộc lại có phương thức thi triển khác nhau, hiệu quả cũng khác nhau. Ở đất Tuyên Quang có các sắc dân Tày, Nùng, Mường, Sán Dìu, Dao, Thủy. Số lượng ám thuật có đến hàng ngàn, hàng vạn loại, trong đó loại nguyền rủa cũng phải đến trên năm trăm. Nông Lâm Thụ bản thân là một người Tày, nghiên cứu về ám thuật đã nhiều năm, thành tựu cực cao, được gọi là Tiên Y, song lão cũng chưa dám tự đắc mà cho rằng mình có thể chữa được mọi loại ám thuật nguyền rủa.

Nông Lâm Thụ trong nháy mắt liền khôi phục được sự bình tĩnh. Lão đặt quyền sách xuống mặt bàn, nghiêm túc nhìn Đại Hùng:

- Ngươi trúng phải ám thuật nguyền rủa nào?

- Quá Nhật Tất Tử.

- Mới phát sinh?

- Vãn bối bị ba ngày trước đây.

- Không lý nào!

Nông Lâm Thụ gần như nhảy ra khỏi võng.

- Quá Nhật Tất Tử - qua một ngày là phải chết nếu không kịp giải thuật. Ngươi đã ba ngày rồi thì không thể là ám thuật nguyền rủa đó được.

Đại Hùng gượng cười:

- Theo lý là như thế, nhưng vãn bối đã uống qua Bạch Thanh Trà ngay sau đó.

- Ra là vậy.

Nông Lâm Thụ vuốt chòm râu bạc trắng gật gù:

- Ta còn tưởng ngươi có thể chống nổi uy lực của thuật nguyền rủa đó chứ - thế thì quá biếи ŧɦái rồi. Ngươi tới gần đây cho ta xem.

Đại Hùng đứng dậy đi về phía Nông Lâm Thụ, khi còn cách một cái bàn thì Lâm Thụ phất tay ra hiệu cho Đại Hùng ngừng lại, sau đó một luồng linh lực từ ngón tay lão bắn ra nhập vào cơ thể Đại Hùng.

Luồng linh lực ban đầu chỉ nhỏ như sợi tơ, nhưng sau khi vào cơ thể Đại Hùng xong, nó bắt đầu chia nhánh liên tục, thoáng chốc đã phình to rồi chia ra hơn một trăm nhánh tỏa ra khắp cơ thể Đại Hùng để dò xét, cả khí cung cũng lướt qua mấy lần.

“Long Cấp quả nhiên bá đạo. Một sợi linh lực mà có thể mạnh mẽ như vậy. So với mình thì chênh lệch như sa mạc với hạt cát vậy.” Đại Hùng thầm thán phục.

Nông Lâm Thụ ban đầu cũng chỉ tiến hành dò xét tình trạng cơ thể Đại Hùng để đo mức độ phát tác của thuật nguyền rủa, sau khi dò xét qua khí cung của Đại Hùng vài lần, khuôn mặt của lão tỏ ra kinh ngạc.

- Không ngờ ngươi mới chỉ là Hùng cấp tiểu thành.

Muốn thi triển Quá Nhật Tất Tử, cấp bậc của thầy cúng phải đạt tới mức Tinh cấp – tức là tương đương với Sư Cấp của người tu tiên bình thường. Với mức độ bá đạo của ám thuật nguyền rủa trên người Đại Hùng, dù có Bạch Thanh Trà kiềm chế vẫn thể hiện tác hại lên hầu hết mảng lưng của hắn, Nông Lâm Thụ đoán rằng kẻ thi triển ám thuật cũng phải ngang với Sư Cấp đại thành là ít. Một kẻ mới Hùng Cấp tiểu thành lại có thể khiến cho thầy cúng ngang với Sư Cấp đại thành hy sinh sinh mạng để thi triển ám thuật tối cao. Đây là điều đáng kinh hãi bực nào.

Nông Lâm Thụ mặt đầy hứng thú:

- Kể cho ta nghe tình huống ngươi bị nguyền rủa ra sao.

.......

Sau khi lắng nghe Đại Hùng thuật lại, Nông Lâm thụ gật gù:

- Ra là vậy. Tên Bàn Vụ này cũng khá nhiều tai tiếng tại đất Tuyên Quang, nhưng không thể không công nhận bản lĩnh của hắn, phỏng chừng không bao lâu nữa cũng có thể đột phá vào Long Cấp. Ngươi đường đường chỉ là một tên Hùng Cấp tiểu thành mà có thể diệt sát được hắn – đây không phải là may mắn tầm thường, mà phải nói là phúc tổ 70 đời để lại. Nếu Bàn Vụ không quá kiêu căng, chỉ cần hắn phóng ra vòng linh lực bảo vệ thân thể, ngươi cũng đừng hòng mong đυ.ng đến một sợi lông của hắn.

- Vãn bối sống sót hoàn toàn nhờ may mắn.

Đại Hùng khiêm tốn đáp. Hắn cũng hiểu mình lần này thực là đã dạo chơi qua cửa Âm Ty vài vòng rồi quay lại.

- Thật ra, ngươi cũng có vài phần bản lĩnh.

Nông Lâm Thụ khoát tay.

- Đứng trước mặt người chênh lệch hơn hai cấp bậc, chỉ cần uy thế của đối phương cũng đủ đánh tan ý chí của người thường rồi. Ngươi còn có thể tỉnh táo tính toán mưu kế - ý chí này không phải loại người có chí cầu sinh cực mạnh tuyệt không làm được. Ngươi cũng không tầm thường đâu.

- Tiên y quá khen.

- Được rồi. Cái Xuân đâu?

- Dạ, có cháu.

Từ bên trong khép nép bước ra một cô sơn nữ trẻ, làn da màu nâu khỏe mạnh, tóc thắt bím hai bên, trên đầu buộc một vành khăn bằng thổ cẩm.

- Cháu ra báo với mấy lão quản lý Tu Tiên Y Đường là trong vòng 5 ngày tới, già sẽ không tiếp bệnh nhân nhé.

- Vâng, thưa ông.

Dân tộc miền núi, người lớn tuổi thường xưng là “già”. Trưởng làng được gọi là “già làng”. Đại Hùng đã từng nghe nói qua nên chỉ hơi thấy lạ tai một chút mà thôi.

- Vào, vào trong để ta tiến hành giải thuật ngay. Ám thuật này phải làm nhanh. Càng sớm càng tốt.

Nông Lâm Thụ dẫn Đại Hùng đi xuyên qua dãy hành lang bằng gỗ dài dằng dặc. Một ngôi nhà sàn này, diện tích phải đến mấy mẫu, chưa kể khuôn viên bao quanh. Cấu trúc gỗ của ngôi nhà khắp nơi ánh lên sắc đen của gỗ lim hoặc là vân hồng của gỗ đào. Trên đường đi có nhiều ngã rẽ vào các căn phòng khác nhau, trong đó nhiều phòng trưng bày nhiều dụng cụ đặc trưng của người miền núi như cung nỏ, đao kiếm, nhạc khí cồng chiêng, thậm chí còn có mấy phòng lớn treo xương đầu, sừng lớn, da ma thú hiếm nữa. Nơi ở của y sư bậc Long Cấp, hiển nhiên vẫn không thiếu biểu hiện của một cường giả.

Đến một căn phòng gần cuối trong dãy hành lang, Nông Lâm Thụ rẽ vào một căn phòng che rèm vải, rộng chừng tám thước. Trong phòng khá kín, ánh sáng hoàn toàn dựa vào mấy ngòn đèn leo lét ở bốn góc.

Nông Lâm Thụ dẫn Đại Hùng vào giữa phòng, trên sàn lúc này có khắc sẵn một đồ hình bằng ngôn ngữ kỳ quái, đường kính gần sáu thước. Nông Lâm Thụ chỉ cho Đại Hùng ngồi khoanh chân chính giữa đồ án này.

- Đây là Giải Ám Đồ - chuyên dùng hỗ trợ giải ám thuật Quá Nhật Tất Tử.

- Tiên y, người đã giải thuật này cho rất nhiều người sao?

- Cũng không nhiều lắm.

Nông Lâm Thụ đi quanh đồ án, vừa đi vừa bố trí xuống một loạt các tế phẩm khác nhau, miệng thong thả trả lời.

- Nếu tính cả ngươi, ta mới chỉ giải thuật cho năm người thôi.

Năm người, xem ra cũng không nhiều lắm. Nhưng phải biết là một lần thi triển ám thuật này đồng nghĩa với việc hy sinh một mạng tế sư Tinh Cấp. Tinh Cấp tế sư cũng không phải lúc nào cũng dễ bị ép vào đường cùng như vậy.

- Đại Hùng, trước khi tiến hành giải thuật, ta có ba điều muốn nói.

- Xin Tiên y cứ dạy.

Đại Hùng cảm giác lời nói của Nông Lâm Thụ ẩn chứa sự nghiêm nghị, trong lòng biết hẳn có điểm quan trọng, liền nghiêm túc lắng nghe.

- Thứ nhất, muốn giải ám thuật này, ta bắt buộc phải phá bỏ lớp bảo vệ của Bạch Thanh Trà để hoàn toàn tiếp xúc với ám lực ẩn trú trên lưng ngươi. Tất nhiên ta sẽ dùng hương dược giúp ngươi giảm đau nhưng sự hủy hoại của Quá Nhật Tất Tử cực lớn, ngươi sẽ vẫn cảm nhận được nó phần lớn.

Đại Hùng gật đầu. Từ đầu hắn đã biết, giải ám thuật này không thể nhẹ nhàng mà xong được. Đối diện với sinh tử thì chịu đựng cơn đau này là điều không tránh khỏi.

Nông Lâm Thụ nhìn Đại Hùng bình tĩnh như vậy cũng có vài phần tán thưởng, nói tiếp luôn vấn đề thứ hai :

- Thứ hai, quá trình này diễn ra liên tục 5 ngày 5 đêm. Ngươi phải luôn bảo trì sự tỉnh táo mới có thể phối hợp với ta đẩy hết ám lực thành công ra khỏi cơ thể. Nếu ngươi mê đi dù chỉ một khắc, việc chữa trị này căn bản sẽ thất bại.

Thức liền 5 ngày 5 đêm? Cũng hơi quá sức một chút. Nhưng trước đây để luyện dược thành công, Đại Hùng đã nhiều lần thức suốt vài ngày liên tục. Gắng gượng có lẽ có thể bảo trì được tỉnh táo. Đại Hùng mạnh mẽ gật đầu.

- Thứ ba, thực tế việc giải thuật này có thể sẽ để lại di chứng trong cơ thể ngươi.

- Di chứng?

Đại Hùng hoảng hốt thất sắc.
« Chương TrướcChương Tiếp »