Bởi vì Tiên Pháp có quá nhiều người đăng ký, Long Khí Môn không thể phân bổ tất cả các đệ tử về khu nội trú của môn này được. Chỉ có những người đăng ký học duy nhất Tiên Pháp mới có thể được xem xét ưu tiên. Những người chọn hai môn trở lên đa phần sẽ bị chuyển sang khu nội trú môn chọn thứ hai.
Đại Hùng chọn ba môn học, đương nhiên các sư thúc đều muốn hắn đến chỗ mình quản lý hơn. Dù sao hắn cũng là hạt giống, biết đâu sau một thời gian dìu dắt có thể thuyết phục hắn tập trung tu luyện riêng môn mình quản thôi. Nhưng lúc này Tấn Quang sư thúc quản lý môn Bảo Thú dứt khoát tranh giành, lấy lý do Tiên Pháp và Đan Dược đã có quá nhiều người đăng ký học rồi, phải ưu tiên Đại Hùng về ở Bảo Thú Trại thì mới được. Các vị sư thúc khác nghĩ mãi cũng không ra lý do phản bác, đành cắn răng nhường đi. Thế là kết thúc ngày nhập môn, Đại Hùng theo Tấn Quang sư phụ đi tới Bảo Thú Trại ở đỉnh Lam Thảo.
Lạc Viên Sơn có tổng cộng ba đỉnh núi chia thành thế chân vạc. Mỗi đỉnh núi có hai môn đường chiếm giữ. Trận Phù Tháp và Khí Giáp Xưởng nằm ở đỉnh Nhật Linh. Đan Dược Xã và Bảo Thú Trại đặt trên đỉnh Lam Thảo. Lạc Viên đỉnh to lớn nhất cũng là nơi duy nhất chỉ có một môn đường đóng đô: Tiên Pháp đường. Lý giải cho điều này là môn Tiên Pháp có số đệ tử theo học áp đảo các môn khác, chưa kể thỉnh thoảng còn đấu luyện ầm ĩ, cần không gian rất lớn. Lạc Viên đỉnh cũng là nơi mà chưởng môn Khai Nhân tọa trấn, do đó càng có tính chất ưu đãi đặc biệt.
Tấn Quang dẫn ba tên đệ tử đăng ký học Bảo Thú ra ngoài sân, ngửa mặt lên trời huýt sáo một tiếng lanh lảnh. Từ khu rừng bên ngoài đỉnh Lạc Viên, một quái điểu bay vọt lên cao, nhắm hướng ba người đang đứng bay tới.
Quái điểu thân to hơn cái phản (1), đầu có mào cao, đuôi có chùm lông cong chia bảy sắc riêng biệt. Hai chân quái điểu thon nhỏ có vảy giáp vàng, mỗi chân bốn móng chính, sau chân một bên có năm cựa, một bên có bốn cựa.
“Gà chín cựa? Cửu Đao Kê?”.
Loại quái kê này nổi tiếng từ thời Hùng Vương, là một loại ma thú cao cấp khá hiếm gặp và quý giá. Đặc điểm của loại ma cầm này không chỉ dừng ở chỗ chúng có phong thuật rất cao, mà bản thân chúng còn có một bộ cước pháp đặc biệt của chủng loài khiến các ma thú cùng cấp đều vô cùng ngán sợ. Loại gà chọi của dân gian cũng có cước pháp, nhưng so về trình độ thâm sâu thì phải bái Cửu Đao Kê làm ông nội.
Cửu Đao Kê hạ xuống sân đá ngoài sảnh đường nằm xuống, các đệ tử còn đứng trong sân bị khí áp thổi cho quần áo tán loạn. Mấy nữ đệ tử yểu điệu mặc váy vội túm lấy góc váy, chỉ sợ bị tung lên. Trước con mắt hâm mộ của mọi người, Tấn Quang phất tay bảo Đại Hùng và hai đệ tử còn lại cùng nhảy lên yên nhung, sau đó chỉ huy ma cầm đứng dậy, tiêu diêu bay về đỉnh Lam Thảo.
Đại Hùng lần đầu cưỡi thú phi hành, bất giác vô cùng cao hứng. Tuy bị gió to thổi vào mặt có chút không quen, nhưng nhìn thấy mọi thứ thân thuộc bên dưới chui vào tầm mắt, cảm giác mới lạ khiến hắn hăng hái vô cùng, mơ ước sau này cũng có một con phi thú riêng cho mình.
Đỉnh Lam Thảo từ xa nhìn như một bãi cỏ đẹp mắt. Một màu xanh mướt trải dài tít tắp khiến người ta có cảm giác thư thái, muốn nằm lăn trên đó ngủ ngay lập tức. Nơi đây mộc linh khí dày đậm, cho dù trồng cỏ nuôi thú hay trồng dược thảo đều có chất lượng vượt xa bình thường.
Bởi vì hai đỉnh núi không quá xa nhau, lạc thú vi vu trên trời cao của Đại Hùng nhanh chóng bị cắt đứt. Tấn Quang cho Cửu Đao Kê hạ xuống trước cửa Bảo Thú Trại xong liền tất tả đem ba tân đệ tử giao cho đệ tử dưới quyền, dặn dò chăm sóc thật kỹ. Bảo Thú Trại mỗi năm đều có rất ít đệ tử xin tới học. Trong suy nghĩ nhiều người, môn Bảo Thú chỉ là môn phụ trợ. Chỉ cần các môn khác có thành tựu mạnh mẽ, lập tức có thể kiếm linh thạch vào tay, lúc đó ra ngoài mua một con bảo thú hộ vệ hay kỵ thú nào có khó gì. Thậm chí ngay trong Long Khí Môn, những đệ tử giàu có cũng có thể mua từ Bảo Thú Trại một con bảo thú đặc chủng. Môn Bảo Thú nhiều năm bị hắt hủi, Tấn Quang sầu muộn vô cùng, năm nay tự nhiên vớ được một đệ tử hạt giống căn bản, lão đương nhiên tận tình ưu ái.
Đệ tử hạt giống căn bản có vài điểm khác so với đệ tử hạt giống hàng năm. Đệ tử hạt giống căn bản xét về tố chất là một cái hạt mầm tốt, chỉ cần chăm sóc cẩn thận, sau này chắc chắn sẽ cho ra quả ngọt. Còn đệ tử hạt giống tuyển lựa hàng năm chỉ là xét người đứng đầu một môn. Trong môn thời thượng có nhiều người giỏi, hạt giống được chọn đương nhiên là xuất sắc. Nhưng trong môn không thời thượng, cho dù không có ai tốt, vẫn có thể tìm ra hai người đứng đầu, chỉ có điều hạt giống đó chỉ là xét vị trí, không đại biểu cho thực lực mạnh. Bởi vậy hạt giống bốn môn kia đều có danh khí, riêng Bảo Thú môn thì có phần hơi khiên cưỡng. Long Khí Môn áp đặt chế độ hai hạt giống trong một môn, nhìn qua thì công bằng, nhưng đem so sánh Tiên Pháp Đường với Bảo Thú Trại, yếu điểm liền lộ rõ. Người ta hơn trăm đệ tử giành nhau gần chết mới vào được vị trí hạt giống, còn bên này chỉ có mười mấy mạng chia nhau, chưa kể đám đệ tử vào Bảo Thú môn đa phần là những đệ tử không hề nổi bật về năng lực. Vì thế, mỗi khi đem ra so kè, đệ tử hạt giống các môn khác đều coi thường hạt giống của Bảo Thú Trại ra mặt.
Đại Hùng theo vị sư huynh cùng môn chỉ dẫn, đến ở một phòng khá mới trong khu nội trú. Hai đệ tử khác bị chỉ định vào hai căn phòng khác cũ hơn. Đệ tử hạt giống – ngay từ quan sát bề ngoài cũng đã thấy sự ưu tiên vượt trội. Cảm giác này thật là sướиɠ nha. Đại Hùng sau khi tiễn vị sư huynh kia về, liền tung gói hành lý lên giường bông, lăn lộn mấy cái thoải mái rồi đánh luôn một giấc.
Khi Đại Hùng mở mắt đã là quá trưa. Vì để tân đệ tử làm quen môi trường mới và có thời gian sắp xếp mọi thứ, hai ngày đầu mọi người được họat động tự do. Đại Hùng trở dậy bụng lập tức gào réo, liền bước ra khỏi phòng, mò đi tìm nhà bếp xem có gì ăn.
Long Khí Môn cho dù sa sút, tiên sư so với người thường vẫn cao quý hơn nhiều lắm. Mỗi môn đường đều có một nhà bếp riêng của mình. Khi Đại Hùng lảo đảo vì đói bước vào, đầu bếp Bảo Thú Trại đang bận rửa đống bát đũa buổi trưa.
Đại Hùng xuất hiện, đúng là thời điểm không hay ho gì. Bữa trưa đã chấm dứt, vị đầu bếp cũng sắp hoàn thành việc dọn dẹp. Bỗng đâu lù lù ra một người nữa hỏi đồ ăn, vừa nghĩ tới việc đi hâm nấu và dọn dẹp tiếp, đầu bếp này lập tức lộ ra vẻ không hài lòng.
Đại Hùng nhìn vẻ mặt của đầu bếp nọ, đương nhiên hiểu tâm trạng của người ta, cũng không hỏi có món gì ăn nữa, trực tiếp đổi sang hỏi có gì có thể nấu ăn được hay không. Đầu bếp nghe hắn nói muốn tự nấu, tự dọn, mặt mày thoáng ra mấy phần, tên này hóa ra cũng biết điều, nghĩ xong liền chỉ chỗ để gạo muối và thực phẩm đông lạnh. Đại Hùng theo chỉ dẫn lần mở trong bếp, kiếm được mấy thứ để chế biến tạm, lập tức mang ra làm.
Bởi vì bụng đói như điên, Đại Hùng cũng không dám làm gì cầu kỳ. Rau muống luộc vắt chanh, thịt chồn nướng sả ớt, cơm nấu nồi gang hai đấu, ba bếp cùng lúc tiến hành. Cơm và rau luộc hầu như ai cũng rành, chỉ có chồn nướng sả ớt thì cần chút thủ thuật. Thịt chồn thái lát mỏng, ngâm trong nước mắm pha sẵn hạt tiêu xay và đường. Trong lúc chờ thịt ngấm gia vị, hắn đặt cơm canh, rồi tranh thủ bóc hành, tỏi, đem giã nhuyễn với xả, ớt vừa cắt, tiếp tục đổ vào bát ngâm thịt chồn, đảo lên một lượt. Bắc xong nồi rau luộc ra, trong lúc chờ cơm chín, Đại Hùng xiên thịt nướng trên bếp. Mùi thơm đặc trưng của thịt thú cùng gia vị tỏa ra thơm lừng khiến vị đầu bếp vừa nghỉ tay cũng phải sán lại quan sát.
Sau khi nướng xong năm xiên thịt, nồi cơm cũng vừa chín tới, Đại Hùng dọn thức ăn ra bàn gỗ chuẩn bị thưởng thức, đột nhiên hắn phát hiện đầu bếp của Bảo Thú Trại vẫn đang lom lom nhìn vào đĩa thịt nướng của mình. Đại Hùng mỉm cười, lễ phép:
- Mời thúc ăn cùng cho vui.
Thấy rõ ràng người ta đói ngấu nghiến, còn vào giành ăn thì quá là bất lịch sự. Vị đầu bếp này chần chừ không bước lại, nhưng mùi thịt chồn nướng kia quả thực rất hấp dẫn, so với mình làm có hương vị khác biệt rõ ràng.
Đại Hùng một lần nữa cất tiếng mời:
- Thúc thúc, xin cứ tự nhiên. Bữa ăn này cháu nấu cũng hơi nhiều, hai người ăn vẫn đủ.
- E hèm . – Vị đầu bếp hắng giọng. – Ta chỉ muốn thử một miếng thịt ngươi nướng một chút thôi. Đầu bếp bọn ta, đối với cách chế biến món ăn khác đều có tính tò mò.
- Vậy mời thúc xiên thịt này.
Đại Hùng đưa một xiên thịt cho đầu bếp nọ. Đầu bếp cũng không từ chối, nhận vào tay xong liền rút một lát thịt nướng bỏ vào miệng nhai, nhắm mắt thưởng thức.
- Không tồi, không tồi. Thịt chồn nướng sả ớt phải ngâm gia vị rất lâu, có khi ngâm cả đêm mới tốt. Ngươi không có thời gian, liền đổi sang cắt lát thật mỏng cho gia vị chóng thấm. Nhưng ta cảm giác thịt chồn này ngấm vậy cũng hơi nhanh.
- Cháu đảo thịt khi cho thêm sả ớt, tranh thủ đâm cho thớ thịt mềm ra. Thớ thịt dập, gia vị thấm nhanh hơn.
Đầu bếp như tỉnh ra, vỗ vỗ đầu:
- A, ta quên mất kỹ xảo này. Nhiều khi coi trọng công thức gốc quá, cách làm đâm ra cứng nhắc. Ừm, tỉ lệ trong gia vị này cũng rất vừa. Ngươi học món này ở đâu đấy ?
- Dạ, là Ngọc Thanh thúc dạy cháu.
- Thảo nào…
Đầu bếp Ngọc Thanh nấu cho toàn khối nội trú của ngoại môn ăn, tuy có phụ bếp nhưng kỹ thuật bản thân cũng rất cao. Về trình độ nấu nướng, đầu bếp ngọai môn và nội môn không có gì khác biệt. Đầu bếp của Bảo Thú Trại so với Ngọc Thanh, tay nghề thậm chí còn thua một chút. Chẳng qua hắn học được cách chế biến một số loại thức ăn có linh lực đặc thù nên mới được vào nấu ăn trong nội môn.
Vị đầu bếp này khá yêu nghề, lại gặp Đại Hùng từng làm phụ bếp cho Ngọc Thanh thúc một thời gian, tranh thủ hỏi một vài bí quyết chế biến thức ăn mà Ngọc Thanh hay sử dụng. Ngọc Thanh thúc cũng không phải người giấu nghề, Đại Hùng đem vài bí quyết ra thảo luận cũng không cảm thấy áy náy gì cả. Hai người nhờ vậy mà thu hẹp được khoảng cách ban đầu. Vị đầu bếp này nấu ăn trong nội môn cũng được một số năm, thường xuyên không có ai để nói chuyện bếp núc, hôm nay như bắt trúng mạch, giữ chặt Đại Hùng nói chuyện tới tận giữa chiều.
Tạo lập quan hệ cũng là một điều cần thiết trong môi trường mới, Đại Hùng cũng không khó chịu gì, vui vẻ trao đổi. Đến khi hắn ra về, vị đầu bếp nọ còn khẳng khái bảo hắn muốn đến bếp ăn lúc nào cũng được, trong đám đệ tử, hắn coi như được đặc cách. “Đây cũng là một ưu đãi a”. Đại Hùng khoan khoái cười toét miệng.
Trở về phòng, Đại Hùng ra tay dọn dẹp một hồi. Căn phòng tuy mới nhưng không có người ở thường xuyên, ngóc ngách bụi bặm khá dày. Trải qua một canh giờ nai lưng quét dọn sắp xếp, căn phòng mới có lại dáng vẻ tươm tất.
Buổi chiều Đại Hùng tất nhiên không tiếp tục trễ giờ cơm, khi ra phòng ăn chung còn gặp nhiều sư huynh đồng môn khác. Bảo Thú Trại có mười lăm đệ tử, trong đó không hề có con gái. Đại Hùng lần đầu ra mắt, trước khi vào bữa còn phải tự giới thiệu và chào hỏi một vòng. Một vị sư huynh dặn hắn sáng hôm sau nhớ dậy sớm đi thăm quan thú trại cùng với hai tân đệ tử còn lại. Đại Hùng vâng dạ gật đầu.
Bảo Thú Trại chia làm ba khu: khu dã thú, khu phi cầm, khu sinh sản. Đại Hùng đi xem một hồi liền mở rộng tầm mắt: ở đây các dã thú, phi cầm thấp nhất cũng là cấp linh thú. Những hoang thú linh trí còn hạn chế đều không hề có mặt. Nói đùa! Nếu dã thú quá ngu ngốc, vậy làm sao điều khiển được? Không xét tới bảo thú hộ vệ còn phải biết chiến đấu vì chủ nhân. Giả dụ dã thú ngu tới mức không phân biệt được ai là chủ, ai là địch, đến khi nguy cấp, có khi chính chủ nhân lại rước thêm một phiền toái vào mình.
Nhưng mà linh thú trong tự nhiên chỉ có Hùng Cấp, Hổ Cấp tiên sư mới có thể chế phục. Nói như vậy, chẳng lẽ Lang Cấp tiên sư thì không thể có bảo thú? Đại Hùng ôm thắc mắc này tới hỏi vị sư huynh hướng dẫn.
-----------------------------
(1) Phản: dạng giường gỗ đơn giản để nằm, có thể xẻ từ tấm gỗ liền, hoặc ghép từ nhiều tấm ván lại, kích cỡ thông thường bằng một giường đôi và không có chắn đầu giường.