Đại Hùng thích tiêu dao tự do, vô tư khoái hoạt. Làm truyền nhân là phải chịu bó buộc vào những nghĩa vụ gì gì đó - tất nhiên có thể có trợ giúp của Thánh Mẫu - nhưng dù sao cũng không thoải mái như tự mình quyết định. May mắn là phải đến lúc hắn mạnh mẽ cỡ nào đó mới bị dính vào, dù sao mấy công tác loại này thì cực khổ là cái chắc.
“Làm truyền nhân chắc cũng sẽ nhận được bảo vật, thánh khí gì đó ngon lành chứ nhỉ. Chả lẽ, lại chỉ được mấy hạt sen ăn cho ngon miệng thôi sao?”
Đại Hùng “ý tứ” dò hỏi:
- Thưa Thánh Mẫu, tiểu nhân chỉ là một kẻ phàm nhân, võ công kém cỏi, gia cảnh trung bình, ngay cả linh thú cũng không chống lại được. Nếu sau này gặp phải quái thú mạnh mẽ chỉ sợ không hoàn thành được nhiệm vụ. Không biết Thánh Mẫu có món đồ gì giúp ta tăng cường năng lực lên chút không?
Ảo thân Âu Cơ liền trấn an:
- Ngươi đừng lo. Tiên Liên Hạt ngươi đã ăn có rất nhiều diệu dụng. Nhờ nó ngươi sẽ mạnh lên không ít.
- Vậy sau này, tiểu nhân có điều gì thắc mắc, có thể thỉnh giáo Thánh Mẫu nương nương chăng ?
Âu Cơ lắc đầu:
- Ta là một ảo thân, không thể tồn tại lâu ở dạng thực thể. Bản thể của ta lại càng không thể tự do hạ phàm. Nếu sau này có việc gì khẩn yếu, người cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Đại Hùng chợt nhớ đến một câu thành ngữ rất hay: “đem con bỏ chợ”… Tiên liên hạt ăn nãy giờ đã thấy biến đổi gì đâu - so với tiên tinh hạch giúp Tiểu Bảo tiến hóa chớp nhoáng thành thần thú thì kém xa. Tiên liên hạt như vậy tác dụng chưa chắc đã lớn. Bây giờ hỏi “lỡ gặp khó khăn biết vin vào ai” – hóa ra cũng không có ai để vin cả. Oạch, sao cứ cảm giác như bị lừa làm truyền nhân ấy nhỉ?
Ảo thân Âu Cơ dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn vội giải thích:
- Ảo thân này do bản thể ta lưu vào trong liên hạt, trong linh thức chứa một số thông tin liên quan đến các thần tích của Long Quân, còn những sự việc khác ta biết rất hạn chế. Trước hết, ta nói cho ngươi vị trí thần tích đầu tiên: hãy tìm hiểu ở khu vực Long Khí Môn. Còn tiên hạt, ngươi không thể ăn tiếp ngay. Phải biết khả năng tiếp nhận ngoại lực của cơ thể có hạn, trừ phi có hỗ trợ của Long Thần Khí thì mới có thể thành công.
- Tiểu nhân cũng từng học võ tại Long Khí đường, ở đó đâu có điểm gì kì lạ ?
- Cuộc sống thiên biến vạn hóa. Ngày hôm nay đã không phải là ngày hôm qua. Hãy tự tìm hiểu đi, tìm ra được đối với ngươi là một việc tốt. Còn bây giờ, ta sẽ vào ngủ trong linh thức của ngươi.
Ảo thân của Âu Cơ Tiên Tử phân hóa thành một làn bạch quang rải lên người Đại Hùng, chậm rãi biến mất.
“Chạy nhanh thật, còn chưa kịp hỏi cho kỹ càng mà”.
Đại Hùng ngơ ngẩn cầm Hoàng Liên Tiên Đài trên tay đi ra ngoài động. Cuộc sống tự do tự tại của hắn bắt đầu từ đây sẽ bước vào một trang mới.
Hoàng Liên Tiên Hoa to lớn có vẻ bất tiện. Đại Hùng quyết định tách lấy tiên hạt cất vào trong bạch ngọc bình , còn cái vỏ rỗng đem chôn ở một góc động.
Khi hai tên Đại Hùng và Tiểu Phong lên đến vườn tiên quả thì đã thấy Tiểu Bảo đang đứng dưới một gốc cây, bên cạnh là một đống vỏ. Tiểu Bảo lại trưởng thành thêm một bước lớn, linh giác bây giờ còn thêm ánh lôi quang.
Trông thấy Đại Hùng, Tiểu Bảo có vẻ mệt mỏi, chạy lại gần bập bẹ :
- Ta…ta…buồn ngủ…
Nói xong nó lập tức biến thành một quả quang cầu nhập thể vào sau vai của Đại Hùng, chẳng kịp cho hắn kịp phản ứng lấy mảy may. Hình thể của Tiểu Bảo sau khi chìm hết vào cơ thể của Đại Hùng xong thì sau vai hắn hiện lên hình một con tiểu kỳ lân đang nằm ngủ - xem ra nó đúng là lấy thân hắn làm giường rồi.
“Con Tiểu Bảo này không ngờ nuốt hai tiên - yêu tinh hạch xong lại mở được linh huyệt. Nhanh hơn so với mẹ nó cả trăm năm chứ không ít.”
Đại Hùng than thở rồi đi xuống sườn núi, nghe ngóng tứ phía một hồi nhưng chưa thấy có dấu hiệu một phường săn nào tiếp cận phía bên kia vách đá. Có lẽ họ còn đang bận truy tìm hoặc chiến đấu với một đống ma thú mà lần trước khi Tiểu Bảo xuất sinh hắn đã từng gặp. Nghĩ vậy hắn cũng yên lòng, định cùng Tiểu Phong trở về.
Bỗng lúc này trong cơ thể hắn lại dâng lên một cỗ quái khí bành trướng. “Chẳng lẽ là Tiên Liên Hạt sinh hiệu quả? Hơi chậm nhưng có là tốt. Không biết có làm mình tăng lên vài cấp không.” – Đại Hùng hớn hở đoán.
Quái khí càng lớn càng nóng bỏng, trong chốc lát Đại Hùng cảm giác như nội tạng mình giống như nấu sôi lên. Hắn hốt hoảng vớ vội lấy một tiên quả ăn ngấu nghiến, nhưng không ngờ tiên quả cũng chả có tác dụng gì trong trường hợp này. Còn may đang mùa đông, không khí và băng tuyết lạnh lẽo giúp cơ thể hắn hạn chế quá trình tăng nhiệt, nếu không hắn hồ nghi cơ thể mình có thể phóng lửa y như mẹ con Tiểu Bảo vậy.
Chợt hắn nhớ đến vị sư phụ trong Long Khí Môn từng nói người luyện võ sở dĩ cần luyện dẫn khí không phải chỉ tăng cường nội công, mà còn để tinh lọc những tạp lực khác trong cơ thể. Bộ tâm pháp của Long Khí Môn truyền thừa từ thời Thánh Tổ đến nay, ngay từ khi sơ luyện đã có thể học một phần về luyện khí cơ bản. Nghĩ đến đây, Đại Hùng không cần cân nhắc gì nữa, vội vàng ngồi xuống giữa vườn, hai tay bắt quyết, bắt đầu quá trình dẫn khí.
Việc luyện khí này nếu là một cao thủ, hẳn sẽ dễ dàng thực hiện, thời gian dẫn khí đi qua các mạch chính của cơ thể cũng chẳng cần quá lâu. Nhưng với một kẻ vừa hết lớp sơ cấp, còn chưa được dạy chút gì về công pháp chân chính thì quả là phiền toái. Đại Hùng dựa theo bản sơ luyện công pháp Long Tâm Quyết để hành công, vừa ì ạch đẩy từng đọan khí vào các mạch, vừa lo khống chế cho khối khí này khỏi chạy loạn sang các kinh mạch không được phép.
Khối khí mang theo nhiệt độ nóng bỏng, từng bước nhích đi trong kinh mạch Đại Hùng. Mỗi bước tiến lên là một bước gian nan. Vách kinh mạch dù không bị đốt cháy nhưng cũng bị làm cho mềm nhão, nhồi căng ra, lớp thành mỏng bên trong giống như lột mất, bỏng rát. Đại Hùng chưa từng bị đau đớn đến như thế bao giờ, toàn thân như bị bỏ vào nồi nước sôi, tuy luôn phải chú tâm để luyện khí, song miệng hắn không ngớt gào lên những âm thanh vô nghĩa. Hai hàm hắn răng nghiến chặt, khóe miệng bị mồ hôi trên trán chảy vào mặn chát.
Trải qua một canh giờ, hắn mới dẫn được đám quái khí đi được một vòng. Phải nói quái khí này quá lớn so với cơ thể hắn. Khi đoạn đầu của quái khí đó đi xong một vòng thì đoạn cuối của quái khí vẫn chưa xâm nhập hết vào trong kinh mạch. Tất cả các kinh mạch khác lúc đó căng phồng lên những đoạn khí. Cũng may do hắn ăn tiên quả nhiều nên cơ thể chịu đựng tốt hơn người thường, đến lúc này vẫn chưa bị nổ tung kinh mạch mà chết. Nếu Tùy Tiện dược sư và mấy vị sư phụ Long Khí Môn mà ở đây, chắc sẽ kinh hồn táng đởm khi thấy các mạch chằng chịt bò trên cơ thể Đại Hùng nổi to bằng cái đũa, bên trong trồi sụt như một con sâu cực dài đang di chuyển.
Chịu đựng cơn đau như xé da, cắt thịt, khi hắn đẩy đoàn quái khí hoàn toàn ra khỏi mạch trở về khí cung, dường như quái khí đó đã nhỏ đi một phần mười, thành mạch cũng tự động được phục hồi lại, đồng thời trong cơ thể hắn cảm giác sinh ra một đốm sáng nhỏ màu hồng. Đại Hùng hơi ngạc nhiên nhưng áp lực trong cơ thể giảm đi khiến hắn mừng rỡ, lại nhăn nhó nén đau mà dẫn động quái khí đi tiếp vòng nữa, lại vòng nữa. Mỗi vòng sau càng thành thục, càng nhanh, càng mau lẹ hơn.
Nói về khí cung của người luyện võ – đây là một khu vực chứa khí trong cơ thể nằm nơi chấn thủy, là đáy giao nhau giữa hai mảng xương sườn trước ngực, do tập luyện mà ra. Khí chứa trong đây của người luyện võ thông thường gọi là võ khí, nếu tu luyện tiên thuật, khí sẽ được cải biến thành thuật khí. Người không tu luyện gì thì khí cung sẽ trống rỗng. Nghe nói mỗi lần khí cung đầy khí thì sẽ trải qua một lần khí luyện cực khổ đển dồn ép khí lại. Ép nhiều lần sẽ khiến khối khí trong khí cung cứng rắn dần mà hình thành thực thể. Người luyện võ đơn thuần mà đạt được mức này sẽ có khí thạch trong người. Còn người luyện tiên thuật đạt mức này sẽ có khí bảo. Sau đó, khí biến đổi thế nào nữa thì không biết được, vì mấy vị thành tiên cũng chẳng ở lại hạ giới để chỉ cho mọi người biết.
Trong lúc Đại Hùng ngồi giữa vườn tiên quả tập luyện khí, thời gian trôi qua chậm rãi. Đến khi hắn cảm thấy quái khí không thể co rút hơn, cơ thể mới trở lại bình thường. Đại Hùng phủi phủi tay, đứng dậy ngước nhìn thì trời đã hóa bình minh. Xem ra hắn đã ngồi dẫn khí cả đêm dài.
Trước đây khí của hắn chỉ có một cụm nhỏ võ khí bằng hòn bi, dẫn đi thật dễ dàng. Lần này đùng một cái phải dẫn khối khí lớn gấp trăm lần, quả thực là khổ hơn bị tra tấn. Khối khí này co rút hết mức xong thì biến thành một khối cầu khí đỏ bằng quả đào, nằm bên cạnh cụm võ khí. Đại Hùng ngoài cảm giác hồi dần phục sức lực ra, cơ thể không có gì biến đổi cho lắm. Điều này làm hắn có chút thất vọng, tưởng đâu không có tiên pháp gì của tiên gia nhưng luyện xong quái khí thì nội lực mình cũng tăng vọt lên vài chục lần chớ. Xem ra tiên liên hạt cũng không phải thần kì như mong đợi của hắn.
Đúng lúc này, từ phía xa bên các đỉnh tuyết sơn bên kia nổi lên những tiếng xao động, hỗn loạn. Những tiếng gầm của quái thú vang lên khắp nơi, tiếng ồn ã của đám đông con người, tiếng ùng oàng của pháp thuật khởi đấu, tiếng binh khí va chạm vào nhau. Đại Hùng cả kinh, hái vội mấy trái tiên quả trên tiên viên rồi leo lên lưng ngựa, cùng Tiểu Phong xuống núi trở về.
Từ lúc Tiểu Phong cùng Đại Hùng đăng sơn, đến nay đã qua hết hơn ba ngày. Trên đỉnh những tuyết sơn ở vòng thứ năm gần tâm Hoàng Liên Thánh Lĩnh, từng nhóm, từng nhóm người đang kịch liệt đả đấu với yêu tinh quái thú. Đấu khí, tu pháp lan tràn khắp nơi, sâm lâm ngàn năm yên bình phút chốc hiện lên những vẻ hoang tàn.
Lần này các phường săn cùng liên minh cường giả phương xa hợp lực truy tìm vào đến tâm liên, khí thế hừng hực. Lẫn trong đoàn quân truy tìm Linh Giác Hỏa Lộc có không ít những cao thủ thuộc hàng Hổ Cấp, Sư Cấp thậm chí có người có lẽ đã bước vào Long Cấp lĩnh vực như Lãnh Diện An.
Trong thiên hạ hiện nay, võ học được chia theo 7 đẳng cấp chính : Sơ Ngộ , Lang Cấp, Hùng Cấp, Hổ Cấp, Sư Cấp, Long Cấp, Tiên Nhân cấp. Trong đó mỗi cấp lại chia ra tiểu thành, thuần chính, đại thành. Còn các cấp cao hơn thuộc về tiên thần, ma giới, trên nhân gian chẳng mấy người vươn tới vì vươn tới thì đã có thể vũ phá hư không đi vào tiên đạo hoặc kích phá U Minh Quan nhập vào ma đạo.
Đám người truy tìm Linh Giác Hỏa Lộc công kích trên mấy ngọn tuyết sơn quân số tổng cộng không dưới nghìn người, thế như chẻ tre khiến cho nhiều ma thú tu luyện lâu năm, hôm nay gặp phải sa cơ mà táng mạng. Đoàn truy tìm này không những tìm tòi kỹ trên từng ngọn núi xung quanh, mà gặp ma thú cũng không ngần ngại làm vài ba động tác gϊếŧ thú đoạt hạch, dù tinh hạch một số ma thú tiểu thành đối với họ nhiều khi chỉ đáng đem về ngâm rượu xoa bóp chân.
Lần ra quân này của phường săn Long Tinh thành quả là thu hoạch chưa từng có. Bởi vì là thợ săn địa phương nên các nhóm truy tìm tiểu tiên thú đều tìm đến cậy nhờ dẫn đường, lại ưu ái dành cho một số tinh hạch cấp thấp và một số vật phẩm thu được từ dị điểu, quái thú. Trong lần đi săn này cường giả đi cùng không ít, gặp quái thú là thẳng tay tàn sát. Đội truy quân chia bốn đạo cùng lúc tiến lên Hoàng Liên Thánh Lĩnh, riêng nhóm của Nhất Tiếu Ngạo Quỷ và Bách Thú phường chiếm riêng một đạo. Hôm nay tất cả đã tìm xong mười hai đỉnh tuyết sơn vành ngoài (hơn nửa số tuyết sơn gần phía Long Tinh Thành), hùng dũng tiến vào những tuyết sơn hung hiểm phía trong.
Đại Hùng cùng Tiểu Phong thoát ra khỏi động khẩu của tuyết sơn vòng thứ 5, chạy được một đoạn thì gặp một nhóm truy tìm đang giao chiến với ma thú. Trong đương trường lúc này có một con Bách Chi Ngô Công (1) cự đại và một con Tứ Thủ Ma Hầu (2). Xung quanh rải rác là những xác quái thú đã chết, áng chừng là ma thú nhưng pháp lực còn kém cỏi. Mỗi đỉnh tuyết sơn của Hoàng Liên Thánh Lĩnh tuy không quá cao nhưng diện tích lại rất rộng, vì vậy những con ma thú khác đẳng cấp sống chung một đỉnh sơn cũng không có chi là lạ, bất quá lạ ở chỗ là chúng bị dồn đến cùng một nơi thế này thôi.
Đại Hùng mắt thấy giao chiến thì vội vã đưa Tiểu Phong vòng tránh hướng khác, nhưng chẳng được mấy bước chân đã nghe tiếng gọi :
- Đại Hùng, có phải là ngươi đấy không ?
Một thanh niên tay cầm đinh ba, khoác áo da thú hớn hở vẫy tay, gọi Đại Hùng quay lại. Gã này là Lục Thái, một thành viên trẻ tuổi của phường săn Long Tinh thành, niên kỉ không lớn hơn Đại Hùng bao nhiêu, đối với Đại Hùng cũng có phần thân thiết.
Đại Hùng nghe Lục Thái gọi, cực chẳng đã, đành cắn răng quay ngựa đi đến. Trong lòng hắn ngán ngẩm: “Tên Lục Thái này bình thời đi săn mắt mũi thông manh, thu hoạch toàn thấp nhất phường săn. Hôm nay tự nhiên lại mắt sáng như sao, tinh anh dị thường, đúng là tốt không đúng lúc.”
---------------------------------------------------------
(1) Bách Chi Ngô Công : rết lớn trăm chân.
(2) Tứ Thủ Ma Hầu: Khỉ ma bốn tay.