Chương 39: Có thai mười tám tuần

Editor: Matcha Kem Cheese

Quả nhiên Hàn Phượng dẫn Tống Hi đến cửa hàng quần áo, định mua thêm cho cô mấy bộ quần áo thích hợp mặc trong thời gian mang thai.

Đáng lẽ ra đây là một buổi hẹn hò nhỏ ngọt ngào của đôi vợ chồng, nhưng khi Tống Hi đi thử quần áo, Hàn Phượng thấy màn hình điện thoại đang đặt trên bàn của cô sáng lên, có tin nhắn gửi đến.

Ký tên “Anh Minh”.

“Anh Minh” nói: “Tiểu Hi, đã lâu không liên lạc với em. Vừa liên lạc lại với em, em liền nói muốn kết hôn. Anh nên mừng cho em mới đúng, nhưng anh lại không biết nên dùng thân phận nào để đi chúc phúc cho em!”

Anh Minh?

Một tin nhắn ngắn không rõ đã cắt ngang tâm trạng tốt của Hàn Phượng.

Khi Tống Hi đi ra khỏi phòng thử đồ, Hàn Phượng chỉ gật nhẹ cằm, xem như đồng ý với bộ váy liền thân này.

Tống Hi không phát hiện ra sự lạnh nhạt của Hàn Phượng, cô nhìn toàn thân mình trong gương.

Cổ cao tay áo phồng, đường may dưới ngực chiết eo, đi xuống là chân váy chữ A in hoa, lộ ra cẳng chân thon dài mảnh khảnh của, vừa trẻ trung nhưng vẫn không mất đi sự ưu nhã, xem ra đây là một thiết kế rất xuất chúng.

So với mấy bộ quần áo thông thường trong tủ quần áo của cô, chiếc váy này quả thực rất xuất sắc.

“Lấy cái này đi.” Tống Hi đi theo nữ nhân viên phục vụ nói.

Hàn Phượng nghe Tống Hi nói xong, ngón tay thon dài cầm di động Tống Hi lên, đứng dậy khỏi sô pha, hỏi: “Em không muốn thử thêm vài bộ nữa à?Anh thấy em mặc thử mấy bộ cũng rất đẹp.”

“Bụng em sắp lớn thêm rồi, em sợ mua nhiều cũng không mặc đến, huống chi em còn có quần áo khác nữa mà.”

“Mấy bộ chưa thử cũng mua hết đi, mỗi ngày đổi một bộ. Năm, sáu bộ em vừa chọn mặc mấy ngày là hết rồi.” Hàn Phượng thậm chí không hề cau mày, không biết lấy khí thế bá đạo tổng tài từ đâu nói một câu đòi mua cả cửa hàng, sau đó thuận thế đưa điện thoại di động cho Tống Hi: “Hình như lúc nãy có tin nhắn gửi đến, em xem thử xem.”

Tống Hi nhận lấy, nhưng chỉ liếc mắt qua một cái, đều không thể dập tắt được sự hoang mang trong lòng Hàn Phượng.

“Phòng làm việc có việc gấp à?” Ánh mắt Hàn Phượng nhìn chằm chằm vào Tống Hi.

“Không phải.” Tống Hi lắc đầu, quyết đoán phủ nhận: “Tin nhắn quảng cáo mà thôi.”

Một người nghi ngờ, một người không nói, dường như sự nhiệt tình lúc sáng sớm lăn giường bỗng chốc nguội lạnh.

Hàn Phượng không phải người có tính tìm hiểu tận cùng mọi chuyện, chưa kể sau khi ở chung với cô một thời gian, anh đương nhiên hiểu rằng nếu anh đặt hai chữ ép buộc lên trên người Tống Hi không những chỉ phản tác dụng mà còn không hỏi được gì.

Sau đó bên ngoài hai người tỏ ra không có chuyện gì, nhưng không may là nhiều hành động của họ lại bộc lộ ra cảm xúc khẩn trương. Một tay Hàn Phượng cầm mấy cái túi mua hàng, một tay nắm chặt mười ngón tay Tống Hi, giống như nóng lòng muốn chứng minh sự tồn tại của mình.

“Nên tìm thời gian đi đăng ký kết hôn rồi.”

“Vâng.”

“Người ở quê em…”

“…”Tống Hi dừng một chút, nhàn nhạt nói: “Em đã liên lạc rồi, vẫn chưa xác nhận được thời gian, bọn họ đều bận…”

“Ngoài chị dâu anh, em còn có bạn khác không? Có phải nên mời bọn họ đi ăn một bữa cơm không?”

“Em không có bạn khác, hơn nửa thời gian của em đều bận việc, lần trước cũng đã mời đồng nghiệp rồi.”

Hàn Phượng sờ mũi, ngón tay thon dài lại một lần nữa bao bọc bàn tay nhỏ của Tống Hi vào bên trong lòng bàn tay mình.

Mắt nhìn về phía trước, nhưng tâm tư quay vòng vòng, cuối cùng kết luận ── anh biết quá ít quá ít về Tống Hi.

“Tống Hi?”

“Dạ?”

“Có chuyện gì thì nhớ nói ra bàn bạc với anh nhé. Chúng ta là vợ chồng mà.” Những lời này cũng không biết là đang nói cho Tống Hi nghe, hay chỉ là đang trấn an mình mà thôi.

Đến nỗi vì sao không mở miệng hỏi, anh cho rằng dù cho đã trở thành người một nhà thì ai cũng nên có một chút riêng tư, huống chi thẳng thắn thành khẩn với nhau ở hiện tại và trong tương lai mới là chuyện quan trọng nhất, rốt cuộc ai chả có quá khứ!

Nếu bạn thật sự muốn nắm tay và ở bên người trước mặt cả đời thì trước tiên bạn phải có lòng tin.

Anh không muốn tin rằng mình sẽ nhìn lầm.

Từ trước đến nay anh luôn là một tinh người mắt.