Chương 32: Có thai mười hai tuần 1

Editor: Salad

Lần gặp mặt này không đơn giản như việc đưa bạn gái về nhà ra mắt phụ huynh.

Vừa mới ngồi nóng sô pha, Lam Lâm đã bắt chuyện với Tống Hi, hỏi Tống Hi bao nhiêu tuổi, hỏi Hàn Phượng có đối xử tốt với cô không, hỏi cô đang làm việc gì ở công ty Giản Mỹ… Đột nhiên, Hàn Phượng ngồi ở bên cạnh Tống Hi nghiêm túc gọi một tiếng “Ba”, một tiếng “Mẹ”, một giây sau đã làm tầm mắt cả nhà dừng ở trên người anh.

Tống Hi và Giản Mỹ không hiểu, nhưng bố Hàn mẹ Hàn và Hàn Long nhìn Hàn Phượng lớn lên từ nhỏ, sao lại không hiểu rõ tính toán của tiểu bối Hàn gia này.

Ai bảo ngày xưa Hàn Phượng làm sai một chuyện là khi đi thi không làm tốt, đêm đó anh cũng có dáng vẻ quy củ cẩn thận này.

Anh không trốn tránh, dũng cảm nói những chỗ mình làm sai, thái độ khiêm nhường, giống như một mình anh cũng có thể gánh được trách nhiệm này, làm gia trưởng không biết nên cười hay nên đánh đứa nhỏ này.

“Con và Tống Hi định tìm một ngày lành đăng ký trước, chờ sau khi đứa trẻ sinh bổ xung hôn lễ sau.” Sắp làm bố rồi, mà cái tính này của Hàn Phượng vẫn không thay đổi, không đi lòng vòng che giấu gì cả.

“Ý của Tiểu Hi thế nào?” Ánh mắt Lam Lâm dịu dàng nhìn về phía Tống Hi, khẽ gật đầu, khuyến khích cô đưa ra ý kiến.

“Ý này là con đề cập với Hàn Phượng.” Tống Hi không sợ hãi, cũng không muốn liên hụy đến Hàn Phượng, huống chi chắc người nhà họ Hàn đã biết chuyện cô nằm viện lúc trước, chi bằng cứ thản nhiên mà chống đỡ. Nói tiếp: “Công việc chuẩn bị hôn lễ phức tạp lắm ạ, mà trước mắt thai nhi mới hơi ổn định thôi, cháu lo nếu phân tâm, sẽ không chuẩn bị tốt.”

Lần này đổi lại là Hàn Tiến Thăng và Lam Lâm nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, đã làm vợ chồng nhiều năm rồi nên chỉ cần gật đầu đã hiểu rõ suy nghĩ trong lòng đối phương.

Cũng khó trách Hàn Phượng và Tống Hi có thể kết hợp thành một đôi, thì ra cá tính của hai đứa nhỏ này đều giống nhau, đều không cố tình muốn trốn tránh trách nhiệm, làm việc trật tự rõ ràng, từng câu từng chữ không có ý muốn xin một đường chỉ có sự thật.

Lam Lâm vỗ nhẹ vài cái lên mu bàn tay Tống Hi:“ Con rất biết cách cân nhắc độ nặng nhẹ của sự việc, sức khỏe của người lớn và sức khỏe của cháu mẹ mới là chuyện quan trọng nhất.”

Hàn Tiến Thăng Cơ không nói gì nãy giờ đột nhiên phá vỡ sự im lặng, nói với Hàn Phượng: “Chuyện hôn lễ không vội, đợi đến khi đứa trẻ đầy tháng làm cũng không muộn, nhưng nó về chuyện hôn lễ thì bên nhà trai vẫn nên có thành ý một chút, tuy chuyến du lịch Châu Âu lần này của bố và mẹ con không thể hoãn lại được, nhưng bố và mẹ đều rất coi trọng chuyện hôn sự của con và Tống Hi, cho nên con tìm thời gian đi cùng Hàn Long về nhà Tống Hi gặp mặt đi, đừng làm gia trưởng nhà gái nghi ngờ. Giống như Giản Mỹ vậy, chỉ cần gả vào trong nhà họ Hàn chúng ta không đơn thuần chỉ là có thân phận một người vợ, mà sẽ là con gái của bố và mẹ các con.”

Cái gì gọi là người lớn, cái gì gọi là gia giáo, giờ phút này Tống Hi mới được lĩnh ngộ, khó trách ngôn ngữ cử chỉ của Hàn Phượng luôn đúng mực, không thể làm người khác ghét nổi.

Tuy nhiên *một loại gạo nuôi trăm loại người, vẫn có người khó đối phó trong nhà họ Hàn.

*Một loại gạo nuôi trăm loại người (一樣米養百樣人): Có những loại người tham danh cầu vị, có những người độc ác, đê hèn, thú tính, có những người muốn làm giàu bất chấp thủ đoạn, có những người sợ người ta không biết mình giàu, có những người tự cao tự đại muốn làm nhân vật quan trọng.

Hôm nay Tống Hi lại tình cờ đυ.ng phải.

Dì giúp việc nhà họ Hàn đã chuẩn bị cơm trưa xong, chưa kịp dọn ra thì dì của Hàn Phượng Hàn Phương Hồng hấp tấp đến.

Khí chất của Hàn Phương Hồng khác xa với khí chất của người nhà Hàn Phượng, làm Tống Hi không nhịn được nhìn thêm một lần.

Nếu như cởi bộ đồ tinh xảo kia ra, ném chiếc túi xách da thật hơn mười mấy vạn trên tay bà ta ra, thì khí thế xông vào cửa của Hàn Phương Hồng không khác gì bà thím nông thôn nhanh nhẹn dũng mãnh.

“Anh hai, chị dâu… Ô, mọi người đều ở đây nha! Quả nhiên là đến nhanh cũng không bằng trùng hợp.” Hàn Phương Hồng vươn tay kéo thiếu nữ sau lưng sang bên cạnh mình: “Em mang vợ đến cho Hàn Phượng nè.”

Tốt lắm, rốt cuộc Hàn Phượng có mấy người vợ đây?

Một tay Tống Hi véo eo Hàn Phượng.

Hàn Phượng cắn răng, quay đầu lại nhìn Tống Hi nở nụ cười, vẻ mặt anh còn hơi ngốc nghếch nữa.

Thì thầm nói đau, Tống Hi vẫn tiếp tục dùng sức véo vòng eo không có nhiều thịt lắm của anh.

Làm cho anh đau đến chết đi tiểu Hàn tổng.