Chương 30: Có thai mười một tuần 1

Editor: Matcha Kem Cheese

Nghĩ đến đêm sắc tình ở suối nước nóng, đáy lòng anh cũng cảm thấy ngứa ngáy theo, đáng tiếc chuyện cũ chỉ còn lại dư vị thôi, bây giờ thân thể Tống đại tiểu thư cực kỳ quý giá, làm Hàn Phượng không làm được cái gì cả.

Anh đánh thức Tống Hi đang ngủ mơ màng, dẫn cô lên tầng.

Có lẽ họ đã nhìn nhận thân phận của nhau một lần nữa rồi, lần này trở về ở chung, hai người đều thản nhiên hơn rất nhiều.

“Phòng khách dưới lầu quá lớn, hay là ngăn ra một gian phòng về sau cho con ngủ, anh sẽ di chuyển máy chạy bộ trên tầng ra ngoài để làm một phòng để quần áo cho em, em thấy có được không?” Ban đêm trước khi đi ngủ, Hàn Phượng nói ra ý tưởng của.

“Quần áo của em cũng không nhiều lắm, để cùng anh là được rồi, còn phòng trẻ con… Lúc này cũng không thích hợp để thi công, không phải vội.” Tống Hi lười nhác đáp lại.

Hàn Phượng đáp lại được, rồi mới chuyển đề tài sang chuyện chính: “Ngày kìa bố mẹ anh muốn đi Châu Âu, cho nên mai anh nhân tiện dẫn em về nhà anh trước, nói với người nhà anh về chuyện của chúng ta.”

Lúc này Tống Hi mới ngẩng đầu lên, cả người căng chặt, lời từ chối vừa đến bên miệng thì dừng lại, cuối cùng chỉ nói: “Em có cần mua một ít quà đến không?”

Không nhịn được, Hàn Phượng ôm Tống Hi vào trong lòng, bàn tay to đang đặt ở trên eo đi xuống vỗ về bụng nhỏ có Hạt Đậu Nhỏ ở bên trong: “Món quà này đủ lớn rồi.”

Cũng là cháu trai đầu tiên của nhà họ Hàn.

“Tống Hi…”

“Dạ?”

“Em cũng sắp xếp thời gian đi về quê một chuyến đi.”

Tống Hi thở dài một cái, cuối cùng cũng phải đối mặt.

“Em có thời gian thì nói cho anh nghe một chút về những người thân ở quê em đi.”

“Được.”

Anh vẫn không thể quên được chuyện người nhà Tống Hi không gửi cho cô tiền học phí, anh cảm thấy đau lòng không thể nói nên lời, Hàn Phượng cúi đầu hôn nhẹ nhàng lên gáy cô: “Tống Hi, anh và em đã là người một nhà rồi.”

“…Em chỉ hơi khẩn trương.” Tống Hi khó khăn kéo khóe miệng, cô đã quên Hàn Phượng cũng không thể nhìn đến góc này.

“Bảo bối đừng sợ, ngủ đi, có anh ở đây rồi.” Hàn Phượng coi Tống Hi như một đứa trẻ yếu ớt thật dỗ dành.

Đêm này Tống Hi ngủ rất ngon không mộng mị, nhưng Hàn Phượng lại không may mắn như vậy, người con gái mềm mại thơm tho ở trong ngực, ký ức trong quá khứ khi anh thẳng lưng lao vào một trận chiến đã tạo ra bảo bảo ập đến, làm anh sáng sớm đã phải xuống giường đi tắm nước lạnh, dập tắt du͙© vọиɠ kêu gào.

Hôm qua, Tống Hi nghe Hàn Phượng nói xong, không nghĩ đến chuyện tặng quà nữa, nhưng vẫn trộm gửi một tin nhắn cho Giản Mỹ trước, hỏi thăm về bố mẹ Hàn Phượng.

“Bố tương đối nghiêm túc, mẹ thì rất hiền hoà, nhưng lời mẹ nói chính là thánh chỉ, chỉ cần thuyết phục được mẹ là đã có thể thuyết phục được cả nhà, huống chi bố, mẹ và chồng chị rất thương Hàn Phượng, cho nên em không phải lo, cứ để một mình Hàn Phượng ứng phó là được rồi, nó không phải là đàn ông à? Đứa bé là nó làm ra nên nó phải gánh vác trách nhiệm này, chị cũng đã kết hôn là người từng trải, địa vị ở nhà chồng có tốt hay không là do chồng hết, nếu Hàn Phượng không biểu hiện tốt thì không cần kết hôn nữa.”

Lúc Giản Mỹ gửi tin nhắn đến, trùng hợp Hàn Phượng cũng nhìn thấy.

Câu “Không cần kết hôn nữa” làm sắc mặt lập tức sa sầm xuống, không nói câu nào.

Giống như trong cuộc hôn nhân này chỉ mình anh muốn kết hôn thôi í.

Nếu không phải thấy Tống Hi có hơi khẩn trương, không ổn nếu tiếp tục truy hỏi cô có phải cô bị anh ép mới đưa ra lựa chọn kết hôn này đúng không.

Cho đến khi lên núi, đến gần nhà cũ của Hàn gia, Tống Hi quay đầu lại ánh mắt kiên định nhìn Hàn Phượng bên ghế lái, đôi môi khẽ run lên, yếu ớt mở miệng dò hỏi: “Hàn Phượng, anh đã từng nghe mọi người nói kết hôn không phải là chuyện của hai người mà là chuyện của hai gia đình chưa?… Em chỉ một người lớn lên trong gia đình bình thường, cũng không có thành tựu gì, Hàn gia không giống vậy, có danh tiếng có địa vị, mọi người sẽ bàn tán là em trèo cao, điều kiện chênh lệch cũng sẽ là chuyện để cho người khác bàn tán sau bữa ăn, anh có năng lực trấn an người nhà của anh không? Anh có thể chịu đựng khi bị người ta bàn tán ở sau lưng không?”

Bị đả kích bởi những câu hỏi của Tống Hi, Hàn Phượng tức giận đến mím môi, dừng xe ở chỗ quay đầu trên đường núi.

Một lúc lâu sau, Hàn Phượng mới thốt ra một câu: “Em không tin tưởng anh đến như thế sao?”

“Không, không phải em không tin anh, em sợ… Mỗi cô gái đều có một giấc mơ đẹp là từ chim sẻ biến phượng hoàng, nhưng khi giấc mộng đẹp trở thành sự thật, em lại không tự tin có thể xử lý tốt được mấy chuyện bên ngoài.” Tống Hi vươn tay, mở bàn tay mềm mại ra, nắm lấy tay Hàn Phượng đang để trên vô lăng:“Hàn Phượng… Em rất nhạy cảm, em không giỏi ở chung với người khác, nhưng chung sống hoà bình thì không thành vấn đề, em không biết những thủ đoạn lôi kéo tình cảm của người khác. Mà với em anh là chỗ dựa lớn nhất của em giúp em chống lại thế giới bên ngoài.”