Thái độ của Tiêu Sơ Nhiên khiến cả nhà họ Tiêu trợn mắt hốc mồm!
Ai cũng cảm thấy, Tiêu Sơ Nhiên chắc là điên rồi!
Ra oai cũng phải lựa thời điểm chứ! Lúc này ra oai, ngoài chết ra còn có thể có kết quả gì?
Tập đoàn Emgrand là công ty lớn nhất ở Kim Lăng, làm sao người ta để mắt đến nhà họ Tiêu? Dù ai đi nói chuyện cũng không thể thành công!
Tiêu Hải Long không khỏi châm chọc: “Sơ Nhiên, em cảm thấy chỉ dựa vào em là có thể nhận được hợp đồng từ Tập đoàn Emgrand?”
Em gái ruột Tiêu Vi Vi của Tiêu Hải Long, cũng là em họ của Tiêu Sơ Nhiên lúc này cười lạnh nói: “Chị Sơ Nhiên, chị thân phận gì, Tập đoàn Emgrand thân phận gì, chị ăn nói lung tung như vậy, đừng làm mất mặt nhà họ Tiêu chúng ta chứ!”
Ai đó phụ họa theo: “Đúng vậy, ngộ nhỡ đến lúc đó cô ta bị Tập đoàn Emgrand đuổi ra ngoài, nhà họ Tiêu chúng ta nhất định sẽ trở thành trò cười ở Kim Lăng!”
Tiêu Sơ Nhiên nghe thấy, hai má đỏ lên, cảm thấy rất xấu hổ.
Từ sau khi gả cho Diệp Thần, địa vị của cô ở gia tộc giảm sút nghiêm trọng, càng ngày càng không được coi trọng, gần như sắp bị đẩy ra ngoài, ngay cả cha mẹ cũng bị cười nhạo.
Cô cảm thấy, nếu như mình có thể bàn được dự án lần này với Tập đoàn Emgrand, vậy địa vị của mình trong gia tộc tất nhiên sẽ được củng cố.
Quan trọng nhất là cha mẹ cũng có thể đứng thẳng lưng.
Nhưng giờ phút này bị nhiều người châm chọc khiến trong lòng cô cũng không khỏi đánh trống lui quân.
Cô buồn bực trừng mắt nhìn Diệp Thần, sao mình lại nghe theo lời mê hoặc của anh ấy chứ? Biết sớm thì đã không thò đầu ra…
Bà cụ Tiêu nghe lời mọi người nói, trong lòng rất phẫn nộ.
Mình hỏi mấy lần cũng không ai dám tiếp nhận nhiệm vụ này, bây giờ Tiêu Sơ Nhiên chủ động đứng ra, đám người này lại bắt đầu giội nước lạnh!
Tuy bà cụ Tiêu luôn không thích Tiêu Sơ Nhiên, nhưng lúc này bà cảm thấy ít nhất Tiêu Sơ Nhiên cũng tình nguyện chia sẻ nỗi lo với bà, không giống những người khác, chỉ biết chuốc thêm phiền phức!
Nhất là Tiêu Hải Long, đứa cháu trai bà yêu thương nhất, thật sự là khiến bà thất vọng quá nhiều!
Chính vì vậy, thái độ của bà cụ Tiêu đối với Tiêu Sơ Nhiên cũng có sự thay đổi không nhỏ.
Vì vậy, bà ngay lập tức nói: “Những người khác đã không dám đáp ứng thì cũng đừng có nhiều lời! Việc hợp tác dự án với Tập đoàn Emgrand lần này cứ giao cho Sơ Nhiên đi thảo luận!”
Tiêu Sơ Nhiên chỉ có thể kiên trì đáp: “Bà nội yên tâm, cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Lúc này, Tiêu Hải Long hừ lạnh từ mũi, cười nhạo: “Cố gắng hết sức thì có ích lợi gì chứ? Cuối cùng thất bại còn chả phải là mất mặt gia tộc!”
Diệp Thần cũng cười lạnh hỏi: “Tiêu Hải Long, anh đá xéo Sơ Nhiên như vậy là có mục đích gì? Chẳng lẽ anh cảm thấy nhà họ Tiêu không có tư cách hợp tác với Tập đoàn Emgrand sao?”
Tiêu Hải Long không ngờ tên phế vật Diệp Thần này lại dám phát biểu trong cuộc họp gia đình, hơn nữa vừa phát biểu đã chọc quê mình.
Thấy vẻ mặt của bà cụ Tiêu có chút tức giận, vì thế anh ta lập tức giải thích: “Tôi không có ý đó, tôi chỉ cảm thấy Tiêu Sơ Nhiên không thể bàn được mối hợp tác này thôi!”
Diệp Thần nở nụ cười, hỏi anh ta: “Vậy nếu Sơ Nhiên có thể bàn được thì sao? Chúng ta có nên đặt cược không?”
Tiêu Hải Long cười lạnh: “Được thôi, cược thì cược, tôi sợ cậu chắc? Cậu nói đi, cược cái gì?”
Diệp Thần nói: “Nếu Sơ Nhiên bàn được hợp đồng, anh ở trước mặt cả gia đình quỳ xuống dập đầu tôi ba cái, nói to anh sai rồi, nếu Sơ Nhiên bàn không được, tôi sẽ dập đầu ba cái, nói to tôi sai rồi, anh thấy thế nào?”
“Hahahaha!” Tiêu Hải Long lập tức cười điên cuồng: “Tên rác rưởi nhà cậu đúng là muốn chết mà! Được, tôi cược với cậu!”
Diệp Thần hài lòng gật đầu, nói: “Cả nhà ở đây chứng kiến, nếu người nào đổi ý, người đó sẽ chết cha, chết mẹ, chết ông, chết bà!”
Diệp Thần cố ý nói rất nặng hai chữ chết bà, bởi vì anh sợ Tiêu Hải Long thua sẽ lại đổi ý.
Vừa nói ra lời này, Tiêu Hải Long tuyệt đối không dám đổi ý, bởi vì nếu như vậy, chẳng phải là nguyền rủa bà nội anh ta, cũng chính là bà cụ Tiêu chết sao? Khi đó e là bà cụ Tiêu cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta!
“Được thôi!” Tiêu Hải Long không biết Diệp Thần đang đào cho mình một cái hố, còn cảm thấy mình không thể nào thua được.
Thế là anh ta mỉm cười nói: “Cả nhà chứng kiến, tôi đợi anh dập đầu với tôi!”
Tiêu Sơ Nhiên hoảng sợ, liên tục nháy mắt với anh, nhưng không ngờ anh hoàn toàn không nhìn thấy.
Bà cụ Tiêu không quan tâm đến kiểu đặt cược này, điều duy nhất bà quan tâm là lần này có được vào danh sách hợp tác của Tập đoàn Emgrand hay không, nếu được vào thì đừng nói để Tiêu Hải Long quỳ lạy Diệp Thần, cho dù Tiêu Hải Long có gọi Diệp Thần là cha, bà cũng không quan tâm.
Thế là bà nói: “Cuộc họp hôm nay kết thúc tại đây, Sơ Nhiên, cháu có ba ngày để giành hợp đồng, cuộc họp kết thúc!”
......
Về nhà, bố vợ và mẹ vợ ngay lập tức gây khó dễ Diệp Thần và Trần Mộng Dao.
Mẹ vợ Mã Lam lo muốn sứt đầu mẻ trán, buột miệng: “Sơ Nhiên, con điên rồi, sao có thể nghe lời tên phế vật Diệp Thần mà đồng ý chuyện này chứ!”
Bố chồng Tiêu Thường Khôn cũng mắng Diệp Thần: “Diệp Thần ơi là Diệp Thần, đồ phế vật nhà cậu, cậu hại thảm con gái của tôi rồi!”
Sau đó, bố vợ phẫn nộ nói: “Nếu Sơ Nhiên không thể bàn được chuyện hợp tác với Tập đoàn Emgrand, nhất định sẽ bị gia tộc xa lánh, tên phế vật nhà cậu cũng phải quỳ lạy Tiêu Hải Long trước mặt cả nhà, cái mặt già của tôi đến lúc đó còn không phải bị cậu làm cho mất hết sao?”
Diệp Thần nghiêm túc nói: “Ba mẹ, chỉ cần Sơ Nhiên thương lượng được hợp đồng này, không phải mọi chuyện sẽ giải quyết dễ dàng sao?”
“Thương lượng, thương lượng, thương lượng! Thương lượng cái rắm!”
Cha vợ giận dữ mắng: “Cậu biết thực lực của Tập đoàn Emgrand mạnh đến mức nào không? Sao bọn họ có thể để mắt đến nhà họ Tiêu!”
Diệp Thần cười nói: “Có lẽ người ta sẽ để mắt đến thì sao? Con cảm thấy Sơ Nhiên nhất định không có vấn đề gì, chắc chắn có thể lấy được hợp đồng.”
Mẹ chồng ở bên cạnh chế giễu: “Cậu cảm thấy? Tưởng mình là ông chủ của Tập đoàn Emgrand à? Một tên phế vật đếch có tác dụng, còn ở đây dõng dạc không biết xấu hổ!”