Chương 1: Nhận Hết Khuất Nhục.

Căn biệt thự sang trọng của nhà họ Tiêu sang đèn rực rỡ.

Tối nay là tiệc sinh nhật bảy mươi tuổi của bà cụ Tiêu, chủ nhân nhà họ Tiêu.

Nhiều cháu nội, cháu ngoại lẫn cháu rể nhao nhao đến tặng quà.

“Bà nội, cháu nghe nói bà rất thích uống trà. Hộp trà Phổ Nhị này có tuổi đời hàng thế kỷ trị giá 1 tỷ đồng, là món quà sinh nhật cho bà.”

“Bà nội, cháu nghe nói bà tin vào Phật, tượng Phật bằng ngọc bích này được tạc từ ngọc Hoà Điền, trị giá 2 tỷ đồng…”

Bà cụ Tiêu nhìn những món quà khác nhau kia, thoải mái cười to, cả nhà một mảnh vui vẻ hoà thuận.

Vào lúc này, con rể trưởng tôn của bà cụ Tiêu là Diệp Thần đột nhiên nói: “Bà nội, bà có thể cho cháu vay ba tỷ được không? Dì Lý ở trại trẻ mồ côi bị nhiễm độc máu cần tiền chữa trị…”

Cả nhà họ Tiêu đều hiện lên vẻ kinh sợ.

Mọi người nhìn Diệp Thần với ánh mắt không thể tin nổi.

Tên ở rể này to gan quá rồi nhỉ? Bà cụ đang mừng sinh nhật, anh chẳng những không chuẩn bị lễ vật, vậy mà còn dám mở miệng hỏi mượn của bà cụ ba tỷ?

Ba năm trước, khi ông cụ Tiêu còn sống, không biết tìm Diệp Thần ở đâu, nhất quyết đòi gả cháu gái cả Tiêu Sơ Nhiên cho anh, lúc đó Diệp Thần không một xu dính túi, chẳng khác nào một kẻ ăn mày.

Sau khi hai người kết hôn thì ông cụ qua đời, kể từ lúc đó, người nhà họ Tiêu đã dùng trăm phương ngàn kế để đuổi anh đi.

Chỉ là Diệp Thần là người lãnh đạm, không động lòng trước những lời lăng mạ của người khác, cho nên anh vẫn luôn ở rể ở nhà họ Tiêu.

Hôm nay anh hỏi vay tiền bà cụ cũng là hành động bất đắc dĩ.

Dì Lý, chủ nhân trại trẻ mồ côi nơi anh được nhận vào là người đã cứu sống anh, nay dì bị nhiễm trùng máu, anh cần ít nhất ba tỷ để chạy thận và ghép thận cho dì. Anh thực sự không còn cách nào khác ngoài việc hỏi xin bà cụ.

Anh cảm thấy hôm nay là sinh nhật của bà cụ, bà cụ vui thì có thể sẽ tốt bụng và sẵn lòng giúp đỡ.

Không ngờ, một giây trước bà cụ còn đang thoải mái cười to, giây sau bà ta lập tức xệ mặt xuống.

Bà ném cốc trà trên tay xuống đất, giận dữ hét lên: “Mẹ nó, cậu đến đây để chúc thọ hay là để vay tiền vậy?”

Vợ của Diệp Thần, Tiêu Sơ Nhiên, vội vàng tiến về phía trước, giải thích với bà cụ: “Bà nội, Diệp Thần không hiểu chuyện, bà đừng trách anh ấy.”

Nói xong, cô định kéo Diệp Thần sang một bên.

Lúc này, Tiêu Vi Vi, em họ của Tiêu Sơ Nhiên, chế nhạo nói: “Chị ơi, nhìn người chị gả cho là cái thứ rác rưởi gì vậy! Vân Phi và em chỉ mới đính hôn, còn chưa cưới mà Vân Phi đã tặng cho bà nội một tượng Phật Ngọc Hoà Điền, còn chồng chị thì hay rồi, anh ta không mang lễ vật gì thì thôi đi, còn có mặt mũi đi vay tiền của bà nội nữa!”

“Đúng vậy, anh Diệp Thần, chúng ta đều là cháu rể nhà họ Tiêu, một cháu rể cả như anh thật sự là vô dụng!”

Người đàn ông vừa nói là vị hôn phu của Tiêu Vi Vi, Vương Vân Phi, cậu chủ của một gia tộc lớn ở địa phương.

Mặc dù Vương Vân Phi sắp cưới Tiêu Vi Vi, nhưng trong tâm trí của anh ta, nhan sắc của Tiêu Vi Vi thực sự là cách xa ngàn dặm với vợ của Diệp Thần là Tiêu Sơ Nhiên.

Tiêu Sơ Nhiên là một nữ thần nổi tiếng ở Kim Lăng, nhưng nhìn thấy nữ thần gả cho một tên vô dụng như vậy, trong lòng Vương Vân Phi cũng rất khó chịu.

“Loại rác rưởi này tốt nhất là nên cút ra khỏi nhà họ Tiêu của chúng tôi càng sớm càng tốt!”

“Đúng vậy! Mặt mũi của nhà họ Tiêu đều bị tên này làm mất hết rồi!”

“Cháu nghĩ anh ta vay tiền chỉ là giả, cố ý phá hỏng niềm vui đại lễ sinh nhật của bà cụ mới là thật!”

Thấy cả nhà họ Tiêu đang nhắm vào sỉ nhục mình, Diệp Thần không khỏi siết chặt bàn tay.

Nếu không phải vì cứu mạng ân nhân mà góp thêm chi phí chữa bệnh, anh đã xoay người rời đi nơi thị phi này.

Tuy nhiên nghĩ đến những lời dạy bảo của cha đối với mình từ khi còn nhỏ, bảo anh sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ, anh cố gắng kìm nén nỗi nhục trong lòng, nói với bà cụ Tiêu: “Bà nội, cứu một mạng người hơn xây bảy tháp chùa, xin bà thương xót.”

Có người hừ lạnh một tiếng, mắng chửi: “Họ Diệp kia, anh đừng có mà ở đây rót thuốc mê cho bà nội. Nếu anh muốn cứu người thì tự tìm cách đi, bảo bà nội xuất tiền giúp anh cứu người. Anh là cái thá gì chứ?”

Người nói chuyện là anh trai của Tiêu Vi Vi, Tiêu Hải Long.

Hia anh em họ luôn có thành kiến rất lớn đối với Tiêu Sơ Nhiên, người hơn họ về mọi mặt, vì vậy họ thích nắm bắt cơ hội để chế nhạo Diệp Thần nhất.

Tiêu Sơ Nhiên đứng ở một bên trông có chút xấu hổ, nói: “Bà nội, Diệp Thần từ năm 8 tuổi đã mồ côi cha, dì Lý ở trại trẻ mồ côi đã nuôi anh ấy lớn, anh ấy muốn đền đáp công ơn của dì ấy bằng tấm lòng biết ơn của mình, xin bà giúp anh ấy…”

Bà cụ Tiêu sầm mặt nói: “Bảo bà giúp nó sao? Được, trừ phi cháu ly hôn với nó rồi gả cho cậu Trương, nếu cháu làm theo, bà sẽ lập tức cho nó 3 tỷ!”

Cậu Trương trong miệng bà cụ chính là Trương Văn Hạo, người vẫn luôn theo đuổi Tiêu Sơ Nhiên, nhà họ Trương là một gia tộc thượng lưu ở Kim Lăng, quyền lực hơn nhà họ Tiêu rất nhiều, bà cụ luôn muốn nịnh bợ.

Đúng lúc này, quản gia chạy vào nói lớn: “Cậu Trương Văn Hạo sai người gửi quà sinh nhật đến! Là một tấm bùa khắc từ ngọc Lão Khanh, trị giá 9 tỷ đồng!”

Bà cụ Tiêu vui mừng khôn xiết, thốt lên: “Lấy tới nhanh, lấy tới nhanh, cho tôi xem!”

Người quản gia ngay lập tức đưa cho bà một chiếc bùa hộ mệnh màu xanh ngọc lục bảo, mọi người có mặt đều ồ lên ngạc nhiên.

Bùa ngọc này có màu xanh ngọc bích, trong vắt, không có một chút tạp chất, nhìn giống như là hàng loại một.

Vương Vân Phi tặng ngọc Hoà Điền nhìn thấy bùa ngọc này, sắc mặt có chút khó xử, không ngờ Trương Văn Hạo không có liên quan gì đến nhà họ Tiêu này lại ra tay xa hoa như vậy!

Bà cụ Tiêu vui vẻ vuốt ve bùa hộ mệnh làm bằng ngọc bích, vui vẻ nói: “Ây, cậu Trương đây thực là có lòng! Nếu cậu ấy có thể làm cháu rể của tôi, tôi thực sự nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh mất!”

Nói xong, bà ngẩng đầu nhìn Tiêu Sơ Nhiên: “Thế nào rồi? Điều kiện của bà, cháu có muốn cân nhắc không?”

Tiêu Sơ Nhiên lắc đầu: “Bà nội, cháu sẽ không ly hôn với Diệp Thần đâu.”

Vẻ mặt của bà cụ Tiêu lập tức trở nên ảm đạm, bà tức giận mắng chửi: “Cho mặt mũi mà không muốn! Lại đi treo cổ vào cái tên phế vật này! Bảo tên rác rưởi này cút ra ngoài cho tôi! Tiệc sinh nhật của tôi, tên phế vật này không được phép tham gia!”

Diệp Thần hoàn toàn thất vọng về nhà họ Tiêu, lúc này cũng không còn mặt mũi nào ở lại cái nhà này nữa, thế là nói với Tiêu Sơ Nhiên: “Sơ Nhiên, anh đến bệnh viện gặp dì Lý nhé.”

Tiêu Sơ Nhiên vội vàng nói: “Vậy em sẽ đi cùng anh.”

Ngay lúc này bà cụ Tiêu mắng: “Nếu cháu cũng bỏ đi, sau này cháu sẽ không còn là cháu gái của ta nữa! Cháu mang theo cha mẹ cháu, cùng tên phế vật này ra khỏi nhà họ Tiêu đi!”

Tiêu Sơ Nhiên giật mình nhìn, không ngờ bà cụ lại có thể nói ra những lời khó nghe như vậy.

Diệp Thần vội vàng nói: “Em ở lại đi, không cần để ý đến anh.”

Nói xong, không đợi Tiêu Sơ Nhiên hoàn hồn, anh quay người bước ra ngoài.

Tiêu Hải Long ở sau lưng cười: “Này em rể ơi, em đói rồi nhỉ, sẽ không ra đường ăn xin chứ? Nếu như vậy thể diện nhà họ Tiêu chúng anh không phải sẽ bị em làm cho mất hết sao? Anh vẫn còn ba nghìn đồng này, đi mua bánh bao ăn đi!”

Tiêu Hải Long nói, anh ta lấy ra một tờ tiền, ném xuống chân Diệp Thần.

Cả nhà họ Tiêu đều phá lên cười.

Diệp Thần nghiến răng, nhưng vẫn không quay đầu nhìn lại mà rời khỏi nhà họ Tiêu.



Vội vàng đến bệnh viện, Diệp Thần lập tức đến văn phòng thanh toán, muốn liên lạc với bệnh viện, tiền thuốc men sẽ chậm lại hai ngày nữa.

Tuy nhiên, khi anh hỏi y tá, anh bất ngờ được biết rằng dì Lý đã được đưa đến Bệnh viện Hiệp Hoà tốt nhất của Yên Kinh ngay trong đêm.

Diệp Thần sửng sốt, vội vàng hỏi cô: “Như vậy là có giá bao nhiêu vậy? Tôi sẽ tìm cách!”

Đối phương nói: “Tổng cộng cần chín tỷ đồng, đã trả ba tỷ, còn thiếu sáu tỷ. Tất cả phải bàn giao trong vòng một tuần.”

“Là ai đã trả số tiền ba tỷ đó vậy?”

Đối phương lắc đầu: “Tôi cũng không biết nữa.”

Trong lòng Diệp Thần kinh ngạc, đang chuẩn bị làm rõ ràng thì vừa quay đầu lại, một người đàn ông mặc vest đen, tóc hơi bạc, khoảng năm mươi tuổi đang đứng phía sau anh.

Nhìn nhau, người đàn ông cúi đầu với anh, nói: “Cậu chủ, nhiều năm như vậy, cậu chịu khổ rồi!”

Diệp Thần cau mày, khí chất cả người như thay đổi, lạnh lùng hỏi: “Ông là Đường Tứ Hải?”

Đối phương ngạc nhiên nói: “Cậu chủ, cậu vẫn còn nhớ tôi!”

Biểu cảm của Diệp Thần sững lại, anh lẩm bẩm: “Tất nhiên là tôi nhớ! Tôi nhớ từng người một các ông! Hồi đó các ông bắt cha mẹ đưa tôi rời khỏi Yên Kinh, bỏ trốn bằng mọi cách. Trong lúc đó cha mẹ tôi chết bất đắc kỳ tử, tôi cũng trở thành trẻ mồ côi, bây giờ các ông tìm tôi làm gì!”

Đường Tứ Hải đau đớn nói: “Cậu chủ, khi cha cậu qua đời, lão gia cũng rất đau buồn, ông ấy đã tìm cậu suốt nhiều năm như vậy, bây giờ thì ổn rồi, cùng tôi đi gặp ông ấy đi!”

Diệp Thần lạnh lùng nói: “Ông đi đi, cả đời này tôi sẽ không bao giờ gặp lại ông ta.”

Đường Tứ Hải nói: “Cậu chủ, cậu vẫn còn trách lão gia sao?”

“Tất nhiên.” Diệp Thần nói từng câu từng chữ: “Đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta!”

“Haizz…” Đường Tứ Hải thở dài, nói: “Trước khi tôi đến, ông chủ nói rằng cậu có thể sẽ không tha thứ cho ông ấy.”

“Coi như ông ta tự ý thức được!”

Đường Tứ Hải nói: “Lão gia biết bao nhiêu năm qua cậu đã chịu khổ, bảo tôi đền bù một chút, nếu cậu không cam lòng trở về, tôi sẽ mua lại công ty lớn nhất ở Kim Lăng đưa cho cậu, cũng cho cậu tấm thẻ này, mật khẩu là ngày sinh của cậu.”

Nói xong, Đường Tứ Hải đưa cho cậu một tấm thẻ vàng đen hàng đầu thuộc ngân hàng Citibank.

“Cậu chủ, trong nước chỉ có năm tấm thẻ như vậy.”

Diệp Thần lắc đầu nói: “Cầm đi đi, tôi không cần.”

Đường Tứ Hải nói: “Cậu chủ, ân nhân cứu mạng của cậu, vẫn còn sáu tỷ tiền thuốc men, nếu cậu không trả, tính mạng của người đó có thể sẽ gặp nguy hiểm…”

Diệp Thần cau mày: “Các ông đang gài bẫy tôi sao?”

Đường Tứ Hải vội vàng nói: “Tôi không dám! Nếu cậu nhận thẻ này, vậy sẽ đủ để trả tiền đấy.”

Diệp Thần hỏi: “Trong thẻ này có bao nhiêu tiền?”

“Lão gia nói, thẻ này là cho cậu một ít tiền tiêu vặt, không nhiều lắm, tổng cộng là ba mươi nghìn tỷ!”