*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Cửa sắt ở đây cũng là cơ quan được thiết kế đặc biệt, nếu không phải người thân cận trong nhà họ Chu thì tuyệt đối không thể biết được mở ra như thế nào”, Chu Phóng giới thiệu.
Trần Phong gật đầu, cũng không nói gì.
Tiếp tục cùng Chu Phóng đi vào bên trong.
Trong mật thất có bố trí đèn, Chu Phóng sờ vào một chỗ, các bóng đèn đều sáng lên.
Đây nghiễm nhiên là nơi ẩn nấp có đầy đủ tiện nghi, thậm chí đến cả công cụ giải trí như ti vi cũng có, đồ ăn, nước uống cũng được chất vào một góc, đủ để hơn mười người có thể dùng trong một tháng.
“Cậu Trần, cậu ngồi ở đây nhé, tôi đi mang món đồ kia đến”, Chu Phóng nói với Trần Phong.
Trần Phong gật đầu, ngồi trên sofa trong phòng, ở đây cái gì cũng có, trên giá sách còn có mấy cuốn tiểu thuyết, bọn họ suy nghĩ vô cùng chu đáo.
Trần Phong liền cầm một quyển sách lên, lật vài trang xem, nhưng không biết vì sao Chu Phóng vẫn chưa đi ra.
“Chu Phóng!”, Trần Phong hướng vào phía trong rồi gọi.
Nhưng hoàn toàn không có ai trả lời, Trần Phong cảm thấy kỳ lạ, cũng hơi lo lắng cho Chu Phóng, anh liền đi sang căn phòng mà anh ta vừa đi vào.
Nhưng trong căn phòng đó cũng không thấy bóng dáng của Chu Phóng đâu.
Trần Phong lập tức sực tỉnh, anh chạy nhanh về phía lối vào vừa rồi, nhưng cánh cửa sắt lại đang nhanh chóng bị đóng lại.
Trước khi anh thoát ra thì những âm thanh khóa cửa đã lần lượt vang lên.
Cánh cửa lớn đã hoàn toàn bị đóng lại, Trần Phong thất vọng nhìn cánh cửa, cho đến bây giờ anh vẫn không hiểu vì sao Chu Phóng lại làm như vậy.
Nhưng nghĩ nhiều đi nữa thì anh cũng không thể thoát ra khỏi đây, mà quan trọng lúc này là phải tìm được đường ra.
Cánh cửa sắt này lại không có bất kỳ chỗ nào giống như lỗ cắm chìa khóa hoặc là nút đóng mở, giống như một tấm sắt lớn được khảm nạm trên tường vậy, trông phẳng lì, như thể không còn cách nào có thể tìm được đường ra nữa.
Và Chu Phóng vừa rồi cũng không hề đi ra từ đường này, Trần Phong ngồi ở đó, nếu Chu Phóng lén lút đi ra theo đường này thì anh không thể không nhìn thấy.
Trần Phong liền đi đến căn phòng mà Chu Phóng vừa biến mất.
Nhìn khắp một lượt, thấy chỉ là một căn phòng ngủ rất bình thường không có cửa sổ, mấy chiếc giường tầng cũng là để tiết kiệm không gian.
Anh men theo bức tường rồi không ngừng gõ lên, muốn tìm ra vị trí cánh cửa ngầm, nhưng đều không có bất cứ manh mối nào.
Trần Phong có hơi tức giận, anh lật hết giường đệm trong phòng lên, đến mỗi tấc đất anh đều không bỏ qua, nhưng vẫn không tìm thấy cánh cửa ngầm đó.
Hì hục vài tiếng đồng hồ liền cũng khiến Trần Phong cảm thấy mệt mỏi.
Anh ngồi lên ghế sofa vừa rồi, định lấy một chai nước chỗ góc tường ra uống, nhưng khi anh mở hộp ra, bên trong toàn là chai không.
Không có chút nước nào hết.
Anh không tin nên mở toàn bộ các hộp ở đó ra, Trần Phong không thể không chấp nhận sự thật này.
Những thứ này đều là giả, nước và đồ ăn đều là giả hết.
Đang có hơi tuyệt vọng, nếu không có ai phát hiện ra anh, một mình anh cùng lắm chỉ sống được vài ngày, và lúc này ngọn đèn trên đầu anh đột nhiên vụt tắt.
Bốn phía đều là một màu đen kịt, không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, giống như bị rơi vào một hang động sâu vậy.
Trần Phong ngồi vững trên ghế sofa, trong lòng anh lại không hề lo lắng nữa.
Tất cả chỉ có thể dựa vào ý trời.
Ở bên ngoài lúc này, Chu Phóng đã quay lại bữa tiệc, lúc này mọi thứ mới vừa bắt đầu, anh ta đi đến chỗ đám người nhà họ Chu, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì vậy, anh ta lập tức tươi cười rạng rỡ tiếp đón khách khứa.
Có người muốn tìm Trần Phong, nhưng đi một vòng cũng không thấy Trần Phong đâu cả.
Hỏi người nhà họ Bạch nhưng cũng không ai biết, dường như người cuối cùng nhìn thấy Trần Phong chỉ có Chu Chỉ Nhi và Bạch Tô.
Nhưng hai người họ cũng chỉ là nhìn thấy Trần Phong rời đi, chỉ nói là đi vào nhà vệ sinh, còn sau đó đi đâu thì không ai nhìn thấy nữa.
Cuối cùng Bạch Tinh cũng đành bỏ cuộc, anh ta đương nhiên không thể ngờ Trần Phong lại bị người khác nhốt lại.
Nhưng câu nói này đã thu hút sự chú ý của Chu Chỉ Nhi.
Cô ấy giả vờ như vô tình hỏi Bạch Tinh: “Anh Bạch, anh phát hiện ra anh Trần biến mất từ khi nào vậy?”.
Bạch Tinh nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc là một lúc sau khi anh Trần nói chuyện với hai người, tôi định tìm anh ấy uống rượu, nhưng mãi vẫn không thấy anh ấy đâu cả”.
Bạch Tinh tự an ủi mình: “Chắc là anh Trần không thích ồn ào nên tự về trước rồi nên”.
Nhưng Chu Chỉ Nhi không nghĩ như vậy, biểu cảm cô ra hiệu với Trần Phong lúc đó, cô tin Trần Phong nhất định hiểu ý cô.
Vì Trần Phong không từ chối, nên sẽ không vội vàng đi về như vậy.
Nhưng Chu Chỉ Nhi không nói rõ cho Bạch Tinh biết suy nghĩ của cô, cô chỉ nói: “Thì ra anh Trần là người không thích ồn ào, tôi nhìn anh ấy còn tưởng anh ấy là người thích ồn ào chứ”. Đọc nhanh tại truyenhdt.com
Bạch Tinh cũng chỉ mỉm cười.
Rời khỏi chỗ hai anh em nhà họ Bạch, Chu Chỉ Nhi liền cảm thấy lo lắng cho sự an toàn của Trần Phong.
Trần Phong là hi vọng mà cô ấy vừa tìm được, nhưng hi vọng này bây giờ lại hình như gặp chuyện, điều này cho dù là ai thì đều sẽ cảm thấy không vui.
Cô vừa đi về phía khu nhà sau, vừa suy nghĩ nguyên nhân mà Trần Phong biến mất.
Sự việc xảy ra tại nhà họ Chu, vậy khả năng lớn Trần Phong vẫn ở trong nhà họ Chu, và cô ấy cũng có dự cảm như vậy, chỉ là ở đây rất rộng, muốn giấu một người thì vô cùng đơn giản.
Đầu tiên cô nghĩ đến có thể Trần Phong đã bị người khác hãm hại, nhưng khi biết võ công của Trần Phong thực ra rất giỏi, thì khả năng này là không thể xảy ra.
Nếu muốn hãm hại Trần Phong, vậy thì chỉ cần có tiếng đánh đấm, thì không thể nào mà không bị phát hiện được.
Vậy thì điều mà Chu Chỉ Nhi nghĩ đến là Trần Phong bị nhốt trong một nơi không thể nào thoát ra được, hơn nữa còn là bị người nhà họ Chu lừa đến.
Người nhà họ Chu có thể làm được điều này thì ít nhất cũng phải là người mà Trần Phong từng gặp, thậm chí người này nhất định có chút tiếng nói trong nhà họ Chu, nếu không Trần Phong sẽ không thể nào đồng ý đi theo được.
Chu Chỉ Nhi loại bản thân cô ra, thì chỉ còn bốn người, chính là bốn người cùng họp hôm đó.
Gia chủ nhà họ Chu là Chu Tầm, ông ba, chú tư Chu Phóng, và chú họ Chu Lâm.
Nhưng khi Trần Phong biến mất, gia chủ và chú họ luôn tiếp khách trong đại sảnh chứ không đi đâu cả.
Ông ba không thích ồn ào, từ đầu đến cuối đều không xuất hiện, còn chú tư, cô nghĩ một lúc, tuy sau đó cũng xuất hiện tại hội trường, nhưng lại có một khoảng thời gian vắng mặt, cũng là người đáng nghi.
Cô ấy cứ nghĩ như vậy, và đã đi đến khu nhà phía sau.
Nhà họ Chu có thể giấu một người và không để người khác phát hiện được, thì chỉ có khu tránh nạn này.
Chu Chỉ Nhi tuy biết chỗ này, nhưng lại chưa đi vào lần nào, cô ấy vẫn chưa đủ tư cách để vào trong đó.