Nương ta cũng vào Lâm phủ, vẫn làm vυ" em thân cận Lâm Nhữ Yên.
Không biết Lâm phu nhân nói gì với Lâm Nhữ Yên vào tối qua mà hôm nay tâm trạng nàng tốt hơn nhiều. Ít nhất là không có khóc sướt mướt quơ chân múa tay với ta nữa.
“Nhữ Yên, ăn thêm nhiều một chút, còn có cái này, đều là đồ bổ khí huyết.”
Lâm phu nhân ra sức gắp đồ ăn vào chén Lâm Nhữ Yên, hận không thể bù đắp hết mười năm thiếu thốn sơn hào hải vị lại cho nàng.
Lâm Nhữ Yên đắc ý liếc nhìn ta.
Ta ngó lơ nàng, không biết có gì đáng so kè.
Mấy thứ này ta đều có.
“Tỷ, bộ váy trên người tỷ đẹp quá.”
Lâm Nhữ Yên vừa hâm mộ vừa ghen ghét nhìn bộ váy lấp lánh trên người ta.
“Nếu muội thích thì cho muội được không?”
Lâm đại nhân, Lâm phu nhân vừa lòng lắm, cảm thấy chúng ta sống chung hòa thuận thì vui sướиɠ vô cùng.
“Áo choàng trên người tỷ có màu đỏ tươi thật đẹp mắt.”. Тhách 𝒕hánh 𝒕ìm được ⩵ Т r ù m Т r 𝗎 y ệ n.𝘷n ⩵
Nàng lại nhìn tới áo choàng trên người ta.
Mí mắt ta cụp xuống: “Ánh mắt muội tốt đấy, áo choàng này quả thật là dùng với da hồ ly loại tốt chế tạo ra.”
Tuy ta không muốn tranh, nhưng ta không dễ bị bắt nạt, chuyện gì cũng có thể làm nàng ngồi lên đầu.
Ta tỏ ra do dự: “Nhưng da hồ ly này là do huynh trưởng đặc biệt đi săn cho ta lúc đầu xuân. Nếu tặng cho người khác thì e là... rất khó giải thích với ca ca.”
Lâm Nhữ Yên nghe vậy thì sắc mặt không kiên nhẫn, lại hỏi: “Ca ca đi đâu rồi? Ta trở về lâu như vậy, hắn không muốn nhìn thấy em gái ruột sao?”
Lâm đại nhân đáp: “Nó còn đang xử lý chuyện cũ ở Giang nam, làm xong mới về.”
Lâm Nhữ Yên vẫn nhìn áo choàng của ta, làm như muốn đào ra lỗ thủng trên đó vậy.
Lâm phu nhân hòa giải, nói bên nàng còn một khúc nguyên liệu có thể làm áo choàng đưa cho con gái.
Đáng tiếc, từ đầu tới cuối Lâm Nhữ Yên chỉ vừa mắt đồ của ta mà thôi. Nàng hoàn toàn không thèm quan tâm tốt hay xấu, cũng không cần biết là do ai đưa cho.
Giống như nàng yêu cầu trang trí phòng ở giống ta như đúc, cho dù nàng không đọc hiểu sách cổ, cũng không hiểu lễ nhạc hay đánh đàn. Nàng một hai phải bày biện ra cho đủ.
Nghe nói mấy năm nay cuộc sống của nàng khổ lắm. Đừng nói cầm kỳ thi họa, ngay cả chữ viết nàng cũng chưa học. Cử chỉ thô tục, có đôi khi giống như người đàn bà đanh đá đầu đường xó chợ, nhưng vợ chồng Lâm đại nhân cảm thấy thiếu nợ nàng, thế nên càng thêm chiều chuộng nàng.
Người làm trong phủ nghe được ít tiếng gió, ánh mắt nhìn ta kỳ lạ, chẳng qua là không dám tùy tiện bàn chuyện của chủ nhà mà thôi.
Ta không quan tâm tới. Ta chỉ cần không ngừng bồi dưỡng chính mình là được.
Từ nhỏ ta đã biết thế gian này có thể cứu ta khỏi dầu sôi lửa bỏng chỉ có thể là chính ta.
Ta chỉ cần một sợi dây thừng là có thể leo lên trên, không bao giờ ngừng lại.