Chương 8: Mông lung đạm nguyệt vân lai khứ

– Mơ ảnh trăng mờ, mây trôi lại –

Lúc này đột nhiên vang lên một giọng nói lanh lảnh: “Này! Cái tên trong hồ nước kia, ngươi mau đứng lên cho ta. Ngươi làm bẩn nước hồ, biết hay không?”. Thanh âm trong trẻo dễ nghe nhưng rõ ràng đang tức giận.

Thạch Cô Hồng rẽ cành cây nhìn theo tiếng nói thì thấy cách vài chục trượng có phiến đá, trên đó một thiếu nữ y phục đỏ tươi đang đứng, mi gian thập phần ngạo khí. Mặc dù cô nàng đang quay mặt ra hồ nhìn Thạch Hàn Chi ở trần nửa thân, trên mặt lại chẳng hề có một tia xấu hổ.

Thạch Hàn Chi đang giặt đồ, nghe tiếng bèn chậm rãi xoay mình đưa tay che nắng hướng cô gái kia liếc mắt một cái, sau đó quay lại tiếp tục giặt giặt, coi như cô nàng không tồn tại.

Thiếu nữ giận tím mặt, “Vυ"t” một tiếng rút trường kiếm, phi thân hướng nơi Hàn Chi đang đứng đâm tới. Thạch Hàn Chi thuận tay đang vò y phục, vẫy lên không, trong nháy mắt thân hình đã vụt lướt đi trên mặt nước.

Một chiêu kiếm đâm hụt, thiếu nữ mới biết đối phương chẳng phải tay mơ. Nàng điểm mũi chân lên phiến đá nhỏ nhô lên trong hồ, mượn lực lần thứ hai đâm tới. Thạch Hàn Chi chân phải đạp xuống nước, khởi phát một đạo hạt nước tóe lên thành lớp thủy liêm mỏng. Thủy liêm tựa như khiên đỡ, trường kiếm của nàng không những không xuyên được qua mà trái lại hổ khẩu tê rần, trường kiếm trên tay cơ hồ muốn rớt.

Thạch Hàn Chi nhân cơ hội nhanh nhẹn nhảy lên bờ, đưa tay ném y phục ẩm ướt của Thạch Cô Hồng tới bụi cây hắn đang ẩn thân.

Thiếu nữ tuy trên mặt tầng tầng sương lạnh nhưng không tiếp tục công kích nữa. Đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng đánh giá Thạch Hàn Chi, thấy y tướng mạo thường thường, khóe miệng hiện ra ý mỉa mai: “Xú tiểu tử, dám ở trong Thiên Cơ Viên giương oai!”

Thạch Hàn Chi hừ lạnh một tiếng, bờ môi đỏ mọng lạnh lùng phun một câu: “Cô nương mới là kẻ không biết đạo lý, vô duyên vô cớ chạy tới xem nam nhân tắm rửa”

Thiếu nữ xoay xoay trường kiếm trong tay: “Bản cô nương làm việc không cần nguyên do, chính mình cao hứng là được.”

Nói dứt lời lần thứ hai huy kiếm đánh tới.

Bây giờ Hàn Chi đã có bích tiêu trong tay, hai người hừng hực khí thế tấn tấn thủ thủ trên bãi đất trống. Đứng trong bóng râm Cô Hồng thảnh thơi mặc lại y phục, chậm rãi xem xét tình thế hắn nhận thấy thiếu nữ này võ công không hề kém, ngay cả chính bản thân hắn trong vòng trăm chiêu cũng chưa chắc chế trụ được, lại nhớ tới Thạch Hàn Chi mới mất đi phần lớn nội lực, chỉ e nhất thời không thể thoát khỏi cô nàng.

Đương lúc băn khoăn không biết có nên xông vào trợ lực hay không thì trên sơn đạo có ba người phi thân mà đến, người đi đầu là Diệp Khinh Phong, đằng sau là Sở Tư Viễn và Đường Kinh sóng vai mà đi.

“Đạm Nguyệt dừng tay!” Diệp Khinh Phong khẽ hô một tiếng, tay rút trường kiếm ngăn cản thế công của hai người. Hai cao thủ so chiêu mà ngoại nhân đột nhiên can dự thực không khác gì đưa đầu vào giá chém, vậy mà Diệp Khinh Phong chỉ gạt nhẹ một đường kiếm lại cực kỳ thuận lợi tách ra hai người. Thạch Cô Hồng trong lòng không khỏi tán thưởng, tự hỏi bản thân có đạt tới trình độ này được chăng?

Thạch Hàn Chi và thiếu nữ nọ đều lùi về vài bước, Diệp Khinh Phong vội vàng hướng cô gái, nói: “Đạm Nguyệt, vị này chính là bằng hữu của ta Lãnh Vũ Lãnh công tử”

Đạm Nguyệt lạnh lùng quét mắt liếc Hàn Chi thấy y vẻ mặt lãnh đạm, ngay cả khóe mắt cũng không thèm nhìn tới mình. Trong lòng mặc dù giận tới tím gan nhưng vẫn hướng Diệp Khinh Phong nói: “A, vậy ra là bằng hữu Diệp đại ca… ta vốn đang nghĩ xem hắn là sơn tặc hay là da^ʍ tặc nữa.”

Diệp Khinh Phong âm thầm lắc đầu, lại vội hướng Thạch Hàn Chi giải thích: “Vũ huynh, vị này chính là Thiếu chủ Hoán Hoa Kiếm phái Thủy Đạm Nguyệt. Nàng tới Thiên Cơ Viên cũng vì kỳ đại hội luận kiếm lần này”

Thạch Hàn Chi thản nhiên nói: “Vừa mới rồi là tại hạ mạo muội”

Nói xong liền muốn bước đi thì bất ngờ nghe tiếng Thạch Cô Hồng, mới vừa từ bóng cây bước ra, y tạm dừng chân.

Lúc này Sở Tư Viễn phe phẩy quạt, chậm rãi đi tới: “Này này, Diệp huynh, ngươi giới thiệu như thế là rất không rõ ràng nha”.

Hắn ta ung dung hướng Thạch Hàn Chi, Thạch Cô Hồng, nói tiếp: “ Nhị vị Lãnh huynh a, các huynh dẫu có thể đắc tội Diệp huynh cũng không thể đắc tội với Thủy cô nương a! Thủy cô nương không chỉ là thiếu chủ Hoán Hoa kiếm phái mà nàng còn là nữ chủ nhân tương lai của Thiên Cơ Viên đó!”

Diệp Khinh Phong mặt đỏ lên, ho nhẹ một tiếng: “Sắp tới giờ dùng bữa tối, các vị nhanh theo ta trở về. Đạm Nguyệt một đường bôn ba tới cũng cần nghỉ ngơi”

Thạch Cô Hồng ngẩn ngơ, nghĩ Thủy Đạm Nguyệt là hôn thê của Diệp Khinh Phong trong lòng dâng lên đủ loại tư vị chua xót khó phân.

Sở Tư Viễn vẫn hì hì cười: “Diệp huynh thật sự thương hương tiếc ngọc a! Chúng ta đây hẳn là nên phối hợp, Đường Tinh Tinh tiểu tử, nhị vị Lãnh huynh, chúng ta nhanh trở về thôi”

Trên đường về Diệp Khinh Phong cùng Đạm Nguyệt đi sau cùng. Diệp Khinh Phong giới thiệu lai lịch Hàn Chi, Cô Hồng cho nàng nghe, Đạm Nguyệt giễu cợt: “Hóa ra là hai kẻ ăn chực”.

Cô nàng cố ý lớn tiếng nhấn mạnh những lời này, đương nhiên bốn người phía trước nghe được rõ ràng rành mạch.

Sở Tư Viễn vội quay đầu hướng Thủy Đạm Nguyệt nói: “Thủy cô nương lời ấy sai rồi, nhị vị Lãnh huynh chính là ân nhân cứu mạng của Sở mỗ”

Thủy Đạm Nguyệt trừng mắt lườm hắn ta, lặng im không nói nữa.

***

Đêm dài nhân tĩnh, một bóng đen từ Phù Vân Các hướng hậu hoa viên khinh thân mà đi. Bóng đen dừng trước bức tường bỏ hoang, liếc nhìn lên thấy có tâm bia đá đề: “Thiên Cơ Viên cấm địa, thiện nhập giả tử” * Chín chữ thật to, nhịn không được hừ mũi.

Y thả người tiến vào tường nội, sân trong cỏ dại mọc thành bụi, hoang phế một mảnh. Xem xét kỹ lưỡng từng kẽ gạch bụi cỏ đều không phát hiện được gì, rút cục đành phải leo tường thoát ra, hướng về Phù Vân Các.

Thạch Cô Hồng trằn trọc trên giường hồi lâu, không khí nồng nực, gió theo cửa sổ thổi vào cũng chỉ thêm oi bức càng làm hắn phiền muộn bất an, đầy một bụng tâm phiền ý loạn. Chợt loáng thoáng có tiếng đàn vọng tới, hắn liền vùng dậy khoác thêm áo, theo tiếng đàn tìm tới trung đình.

Một vòm ánh trăng như sa phủ xuống, lấp lánh phản chiếu trên mặt hồ gợn sóng, dường như cũng dập dềnh theo tiếng đàn nhẹ buông. Trong tiểu đình cạnh hồ có người đang gảy đàn, nữ tử đứng bên cạnh, trong ánh trăng mờ tỏ có thể trông rõ chính là Thủy Đạm Nguyệt.

Một khúc kết thúc, Thủy Đạm Nguyệt vỗ vỗ tay: “Diệp đại ca cầm nghệ lại có tiến bộ”



Thạch Cô Hồng trong lòng nổi sóng, lập tức xoay người đi trở lại hành lang dài. Vừa quay mình đã thấy Thạch Hàn Chi đứng ở cuối hành lang, một thân y phục dạ hành lẫn trong đêm. Hắn tuy rằng ngạc nhiên vì cách phục trang của Hàn Chi nhưng vì lòng đang mang tâm sự ảo não cho nên cũng không để ý tới y. Cô Hồng định cứ thế lầm lụi đi qua, không ngờ lại bị Hàn Chi đưa tay cản lại.

“Ngươi muốn làm gì?” Cô Hồng hạ giọng trầm thấp hỏi.

Thạch Hàn Chi hơi hơi nhấc cằm: “Thật không tiền đồ, cứ như vậy bỏ đi sao?”, lại cười lạnh: “Nghĩ muốn gì thì cứ trực tiếp giật lấy, đứng sau lưng lén lút xem cái gì? Ngươi là thiếu nữ mới biết yêu chăng?”

“Ngươi…” Cô Hồng vừa tức vừa giận: “Ngươi… nói bậy bạ gì đó?”

“Ta nói sai?” Thạch Hàn Chi mở to mắt nhìn chăm chú: “Ngươi tưởng ta không biết gì? Chính là ngươi đừng quên thân phận của mình, đừng nói ngươi là nam nhân, Diệp Khinh Phong liệu dám nhận tình cảm của một sát thủ sao?”

“Không nhờ ngươi quan tâm!” Thạch Cô Hồng đẩy mạnh y, bước từng bước dài, nhanh chóng rời khỏi hành lang.

Thạch Hàn Chi đứng nguyên tại chỗ, ngây người một lúc lâu sau mới thầm thì tự nói: “Diệp Khinh Phong hình dáng giống Thạch Lãnh Châu, nói không chừng có thể giải chứng điên cuồng của ngươi. Nếu thế, kỳ thật, Diệp Khinh Phong cũng là lựa chọn tốt”

***

Sáng sớm hôm sau Thạch Hàn Chi cùng Thạch Cô Hồng đi dùng điểm tâm thì không gặp ba người Sở Tư Viễn, Đường Kinh cùng Diệp Khinh Phong đâu, chưa mở miệng hỏi Thủy Đạm Nguyệt đã chủ động giải thích: “Rạng sáng có người tới đưa tin, đêm qua Hữu Nguyệt Sơn Trang chỉ trong một đêm đã hóa tro tàn, toàn gia không lưu một người sống, nghi ngờ Ma Tâm Cốc là thủ phạm. Ba người nghe được tin tức đã vội tới tra xét”

Thạch Hàn Chi và Thạch Cô Hồng nghe được kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, sau đó yên lặng ngồi dùng điểm tâm.

Thủy Đạm Nguyệt đôi mi thanh tú nhíu lại, hướng Thạch Hàn Chi nói: “Sở công tử có thể xem như bằng hữu của ngươi, hiện giờ hắn gia phá nhân vong ngươi tại sao ngay cả nửa điểm cảm thán bi thương đều không có?”

Thạch Hàn Chi thản nhiên nói: “Chẳng lẽ nếu ta bi thiết thì người chết rồi có thể sống lại được ư?”

Nói xong bưng cốc sữa đậu nành lên uống một ngụm: “Sữa đậu nành này ngọt quá”

Thủy Đạm Nguyệt bỗng nhiên đứng dậy, tức giận trừng mắt nhìn Thạch Hàn Chi rồi xoay người chạy ra khỏi phòng khách.

Chính ngọ, Thạch Cô Hồng vừa ra khỏi cửa đã thấy Đạm Nguyệt gõ cửa phòng Hàn Chi. Cô nàng thấy hăn đi tới chỉ lạnh lùng quét mắt qua, tiếp tục gõ cửa.

Một lát sau Thạch Hàn Chi mới mở cửa, bộ dáng như mới tỉnh dậy. Y nhìn Thủy Đạm Nguyệt: “Thủy cô nương, có việc gì?”

Thủy Đạm Nguyệt sắc mặt chợt biến: “Không có việc gì không thể tới sao?”

Thấy Hàn Chi vẻ mặt ngơ ngác, nàng tiếp: “Nhóm Diệp đại ca đi tới nay chưa về, ta nghĩ muốn ra ngoài tìm hiểu chút tin tức nên cần người hộ tống. Ngươi theo ta đi”.

Thạch Hàn Chi nghiêng đầu liếc mắt Thạch Cô Hồng, liền hướng Thủy Đạm Nguyệt nói: “Được, chờ ta thu xếp một chút sẽ đi tiền thính tìm ngươi”.

Nói xong vào phòng đóng cửa lại.

Đèn rực rỡ thắp lên ba người Diệp Khinh Phong mới trở về. Từ xa Thạch Cô Hồng thấy Sở Tư Viễn khuôn mặt đờ đẫn, đôi mắt vừa sưng vừa hồng, biết hắn nhất định mới khóc. Dẫu sao một nhà mấy chục người thân, qua một đêm tất cả đều hài cốt vô tồn*, kể cả hán tử ý chí kiên cường sắt đá cũng không chắc chịu nổi cú đánh này của số phận.

Đường Kinh vẫn nhẹ giọng khuyên giải Sở Tư Viễn, chỉ thấy Tư Viễn lắc đầu, đứng dậy đi ra cửa. Diệp Khinh Phong vội vàng hướng Đường Kinh liếc mắt ra hiệu, Đường Kinh liền đuổi theo hắn, ra khỏi phòng khách.

Diệp Khinh Phong nhìn đám người Nam Cung Tuyệt, Thạch Cô Hồng thở dài: “Chúng ta đã hỏi thăm khắp chung quanh, thủy chung không có chút manh mối”

Nam Cung Tuyệt nói: “Không chừng đây là Ma Tâm Cốc muốn làm tan rã tinh thần, tiêu hao lực lượng Bát đại môn phái. Hiện tại Bát đại môn phái chỉ còn lại thất, nguyên khí đại thương. Chúng ta càng phải tăng cường thận trọng”

Diệp Khinh Phong cảm thấy mệt mỏi liền tìm một chiếc ghế ngồi xuống, nghỉ ngơi một lúc đột nhiên hỏi: “Sao không thấy Lãnh Vũ huynh và Đạm Nguyệt?”

Thạch Cô Hồng nói: “Hai người bọn họ ra ngoài thám thính tin tức, đúng ngọ rời đi hẳn rất nhanh sẽ về”.

“Hai người bọn họ?” Diệp Khinh Phong hơi kinh ngạc, nhưng không có hỏi tiếp nữa.

Mọi người đều hiểu được ý tứ của Thiếu viên chủ, Thạch Hàn Chi và Thủy Đạm Nguyệt vốn bất hòa, giờ hai người lại cùng đi ra ngoài thật sự có điểm lạ lùng. Mặt khác lại là cô nam quả nữ, Diệp Khinh Phong thân làm hôn phu Thủy Đạm Nguyệt đương nhiên trong lòng ít nhiều có chút mất tự nhiên.

Chờ lúc Thạch Hàn Chi và Thủy Đạm Nguyệt trở về đã là rạng sáng ngày thứ hai. Hai người dung nhan tiều tụy, hình như cả đêm không ngủ, trên y phục có cả vết máu loang. Thủy Đạm Nguyệt chân tập tễnh, bộ dáng chật vật. Diệp Khinh Phong truy vấn sự tình, hai người nói trên sơn đạo trượt chân ngã lăn xuống suối, Thủy Đạm Nguyệt trẹo chân nên mất hơn một canh giờ mới tạm đứng lên.

Diệp Khinh Phong không truy cứu nữa. Thực ra chẳng nói ai cũng hiểu tình hình khi đó, tất nhiên trong tình huống này Thạch Hàn Chi sẽ phải cõng Thủy Đạm Nguyệt trở về, có lẽ đến gần Thiên Cơ Viên mới hạ nàng xuống dìu đi tiếp.

Diệp Khinh Phong vốn không phải kẻ hẹp hòi, nghĩ cấp sự tòng quyền cho nên cũng không để trong lòng. Phân hó hạ nhân chuẩn bị nước nóng cùng với đồ ăn cho hai người, Thủy Đạm Nguyệt, Thạch Hàn Chi liền từ biệt trở về phòng riêng.

_____

Tựa đề của chương trích từ bài thơ: Điệp Luyến Hoa (Lý Dục).

蝶 戀 花

李 煜



遙 夜 亭 皋 閒 信 步,

乍 過 清 明,

漸 覺 傷 春 暮;

數 點 雨 聲 風 約 住,

朦 朧 澹 月 雲 來 去。

桃 李 依 依 春 暗 度,

誰 在 秋 千,

笑 裡 輕 輕 語。

一 片 芳 心 千 萬 緒,

人 間 沒 個 安 排 處。

Phiên âm:

Điệp luyến hoa

Lý Dục

Dao dạ đình cao nhàn tín bộ,

Sạ quá thanh minh,

Tiệm giác thương xuân mộ;

Sổ điểm vũ thanh phong ước trú,

Mông lung đạm nguyệt vân lai khứ.

Đào lý y y xuân âm độ,

Thuỳ tại thu thiên,

Tiếu lý khinh khinh ngữ.

Nhất phiến phương tâm thiên vạn tự,

Nhân gian một cá an bài xứ.

Dịch nghĩa:

Bờ vắng đêm khuya nhàn tản bộ,

Chợt quá thanh minh,

Dần thấy xuân về cuối.

Vài tiếng mưa rơi, ngừng gió thổi,

Mông lung trăng nhạt, mây lui tới.

Đào mận đương tươi, xuân chừng dở,

Ở dưới giá đu,

Trong trẻo ai cười nói.

Một tấm lòng thơm ngàn vạn mối,

Nhân gian nào chốn an bài tới!Thiên cơ viên cấm địa, tự tiện xâm nhập sẽ chết.Hài cốt vô tồn: đến xương cũng không còn giữ lại được.