🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Bạn thân ở suối hoa đào
Xuôi theo dòng nước tất là tới nơi
Ban đêm Thạch Hàn Chi đang ở trong phòng giam nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên cửa phòng bị người mở ra, trong bóng tối mờ mờ thấy một người bị đẩy vào cùng với âm thanh loảng xoảng của xích sắt.
Người nọ tức giận quát:”Buông! Các ngươi đừng ngậm máu phun người!”
Thạch Hàn Chi nghe tiếng mà giật mình, người vừa nói làm sao lại là Thạch Cô Hồng?
Cánh cửa “rầm” một tiếng đóng lại, trong phòng lập tức tối đến mức đưa tay ra không nhìn rõ năm ngón. Thạch Hàn Chi thấy giọng Sở Tư Viễn không kìm được thở dài ở phía ngoài,”Ta tận mắt nhìn thấy còn có thể nói sai? Ngươi làm ra loại chuyện như vậy cầm thú cũng không bằng, Khinh Phong không một kiếm gϊếŧ chết là vì nghĩ đến tình cảm từ trước đến nay. Ngươi ở đây suy ngẫm lại cho tốt”
Sau đó liền nghe tiếng bước chân xa dần cùng với tiếng cửa viện đóng lại, Thạch Cô Hồng dùng hết sức cố đá vào cánh cửa nhưng bị xích sắt trên chân trói buộc, bất lực không thể thực hiện được. Hắn ở trong phòng vùng vẫy điên cuồng một hồi lâu, đến khi kiệt sức mới suy sụp ngồi xuống.
Lúc này chân trời đã rạng đông, khung cảnh trong phòng cũng dần dần trở nên rõ ràng. Thạch Hàn Chi thấy Thạch Cô Hồng quần áo rách nát, cả người đầy máu, trong lòng nhói đau, buột miệng thốt,”Rốt cuộc là làm sao vậy?”
Thạch Cô Hồng chậm rãi ngẩng đầu lên, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Thạch Hàn Chi vài lần, đột nhiên cười ha ha. Hàn Chi thấy vẻ mặt hắn có phần cổ quái, lo lắng thần trí hắn lại xảy ra vấn đề liền nhẹ giọng,”Vì sao cả người ngươi đầy máu?”
Thạch Cô Hồng nghe vậy ngừng cười, cúi đầu nhìn lại quần áo trên người mình, trên mặt đột nhiên hiện lên một tia sướиɠ vui: “Ta đã gϊếŧ chết Truy Thạch Lệnh chủ, ta cuối cùng cũng đã báo thù.”
“Cái gì?” Thạch Hàn Chi lắp bắp kinh hãi,”Chính là vừa rồi sao?”
Thạch Cô Hồng gật gật đầu,” Hắn vốn định tới gϊếŧ ta, chắc không thể ngờ ngược lại, lại bị ta gϊếŧ, hắc hắc, đầu của hắn rơi xuống đất mắt còn trừng lớn nhìn ta chằm chằm, giống như không thể tin thực sự chết trong tay ta.”
Thạch Hàn Chi trong lòng đột nhiên hoảng hốt bèn hỏi dò:”Vậy ngươi………vì sao lại bị…….”
Thạch Cô Hồng nghe vậy sắc mặt lập tức trầm xuống, đầu tiên cười khổ vài tiếng rồi lúc sau chợt cười như điên, mặt đầy vẻ bi phẫn, tuyệt vọng,”Nghĩ có lẽ vì hiện giờ ta đã không còn giá trị lợi dụng, nhưng mà dù có muốn loại trừ ta, cũng đâu cần dùng đến phương pháp kém cỏi như thế. Ta thật sự nghĩ không ra, Diệp Khinh Phong muốn gϊếŧ ta chí ít cũng có hơn trăm cách, sao phải khổ sở vấy bẩn chính thanh danh của hắn?”
Hắn chuyển hướng nhìn Thạch Hàn Chi, buông từng chữ:”Sở Tư Viễn một mực chắc chắn thấy ta cường bạo Diệp Khinh Phong. Nực cười! Thực nực cười làm sao! Ta chẳng lẽ đến chính bản thân mình làm gì cũng không biết?”
Thạch Hàn Chi tuy rằng đã sớm có dự cảm nhưng lúc này vẫn cả kinh không nói nên lời. Y đoán rằng đám người Sở Tư Viễn thật sự không có vu cáo Thạch Cô Hồng, chỉ có điều Thạch Cô Hồng nhất mực tin tưởng hắn bị chính người mình yêu thương hãm hại, trong lòng hẳn tràn ngập sự thống khổ và tuyệt vọng.
Thạch Cô Hồng thấy trong mắt y tỏ ra vẻ thương hại, trong lòng không rõ tư vị gì liền buồn bực lên tiếng:”Ngươi không cần phải dùng cái loại ánh mắt này nhìn ta, tất cả tất cả vốn do ta tự gieo gió gặt bão. Hơn nữa ta đã hại ngươi đến tình cảnh này, hiện giờ gặp báo ứng. Chẳng phải ngươi nên vỗ tay vui sướиɠ sao?”
Vỗ tay tỏ ý vui mừng? Thạch Hàn Chi âm thầm cười khổ, trước kia quả thực y vẫn thường làm vậy, đó là vì muốn làm cho Thạch Cô Hồng hận mình, làm cho mình có thể dứt khoát chặt đứt những vướng mắc cùng hắn. Kỳ thật trong lòng đâu có cảm thấy sướиɠ vui gì?
Y nhìn Thạch Cô Hồng trong mắt đều là tơ máu, bên môi râu cũng mọc lún phún một mảnh xanh đen, có vẻ vô cùng tiều tụy, trong lòng âm thầm thở dài, muốn lên tiếng an ủi nhưng đến cửa miệng lại chẳng biết nói gì.
Có nên nói cho hắn biết sự thực hay không? Thạch Hàn Chi trong lòng do dự. Dựa vào lời Thạch U Ảnh nói, nếu Thạch Cô Hồng biết mình đã phạm phải những sai lầm như vậy, nói không chừng áy náy cùng với tự khinh miệt bản thân cũng sẽ làm hắn phát điên, đây cũng chính là nguyên nhân mình nhẫn nại mấy năm nay không nói với hắn chân tướng chuyện này. Hiện giờ liệu có đáng giá để mạo hiểm như vậy?
Lại nói đến Diệp Khinh Phong, nếu thực sự hắn ta đối với Thạch Cô Hồng là có tình ý, tất sẽ không đành lòng đối với hắn như thế. Có lẽ Diệp Khinh Phong quả thật vốn có ý định lợi dụng Thạch Cô Hồng, lúc này nhân sự việc đang rối loạn thoát khỏi hắn không chừng.
Hai người ngồi ở trong căn phòng tối đen đều tự suy nghĩ về tâm sự của riêng mình, mặc cho trời tối rồi sáng, sáng lại tối.
Buổi tối kế tiếp, vẫn đang giữ nguyên trạng thái trầm mặc của mình, Thạch Cô Hồng đột nhiên mở miệng, thanh âm trầm thấp nghe không ra cảm xúc:”Hiện giờ ta cảm thấy vô cùng chán nản, sinh tử vốn đã không còn để ở trong lòng. Nếu nói còn có tiếc nuối, duy nhất chỉ còn cảm thấy phải xin lỗi ngươi. Tuy nói do có quá nhiều trùng hợp mới tạo thành cục diện hiện giờ, nhưng mà trên thực tế quả thật ta đã làm liên lụy đến ngươi. Kỳ thật ở trên Phượng Hoàng Đài ngươi đã nhận ra ta, lúc đó nếu ngươi không đột nhiên thu chiêu, sẽ không bị ta đánh bại.”
Thạch Hàn Chi trong bóng đêm lẳng lặng nhìn hắn, rồi nói:”Sống chết có số, ta cũng chẳng gút mắc gì ở trong lòng. Ngày đó chúng ta lập trường bất đồng, ngươi không cần vì thế mà cảm thấy áy náy. Nhưng ngươi thân là nam tử hán đại trượng phu, chẳng lẽ chỉ vì một lần tình cảm thất bại mà không muốn sống nữa sao?”
Thạch Cô Hồng lắc đầu:” Ngươi lầm rồi, ta suy nghĩ lâu như vậy, hết thảy đã sớm buông xuôi. Có thể do ngay từ đâu ta đối với đoạn tình cảm này đã không ôm hy vọng gì, nên lúc buông xuôi cũng chẳng đau xót như trong tưởng tượng. Ta chỉ cảm thấy mệt mỏi, chán nản với cuốc sống mà người với người chỉ biết đấu đá, lợi dụng nhau, cảm thấy cuộc sống không có một chút ánh sáng, niềm vui. Hắc đạo dơ bẩn, tà ác, chính đạo lại dối trá, gian ngoan… hỏi thế gian làm sao mới với tới Niết Bàn? Những gì trước nay ta theo đuổi hóa ra cũng chỉ như ảo ảnh mà thôi.”
Thạch Hàn Chi thấy vẻ mặt đối phương bình thản, ngữ khí đạm mạc, hiểu rằng hắn quả thật đã tháo gỡ rất nhiều lo toan trong tâm, âm thầm cảm thấy mừng cho hắn. Nhưng nghĩ đến mạng hai người đều một sớm một chiều như mành chỉ treo chuông, lại không thể vui mừng nổi.
Lúc này đột nhiên cửa phòng kẹt một tiếng khô khốc, sao đó cánh cửa bị người đẩy ra, trong bóng đêm một cái bóng mảnh khảnh âm thầm tiến vào.
Bóng đen kia chạy đến trước mặt Thạch Hàn Chi, đưa tay đặt lên môi “xuỵt” một tiếng, rồi mới khe khẽ nói:”Lãnh đại ca, ta là Thủy Đạm Nguyệt, ta tới cứu huynh”. Khi nói chuyện nhanh nhẹn nâng kiếm cắt đứt dây xích ở tay y.
Thạch Hàn Chi mặc dù cảm thấy điều này thật không lường trước được nhưng không rảnh để hỏi, theo bản năng y muốn đứng thẳng dậy nhưng hai chân mềm nhũn, một lần nữa lại tê liệt ngã xuống mặt đất, lúc này mới nhớ tới chính mình đã trở thành tàn phế.
Thủy Đạm Nguyệt vội cúi người hỏi:”Lãnh đại ca huynh làm sao vậy?” Thạch Hàn Chi trong bóng đêm lắc đầu, đem ánh mắt hướng về phía Thạch Cô Hồng,”Có thể thỉnh cô nương giúp cởi bỏ dây xích giúp hắn?”
Thủy Đạm Nguyệt dừng một chút, rốt cục là vẫn đi qua giúp Thạch Cô Hồng tháo hết xích sắt trên người. Nàng nhìn thấy Thạch Cô Hồng đang ngơ ngẩn ngồi dưới đất, oán giận nói:”Ngươi không đi? Không đi ngay thì cứ ngồi đây ngây dại cả đời đi.”
Thạch Cô Hồng chậm rãi ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, thở dài bước qua ôm lấy Thạch Hàn Chi rồi cùng nàng ra khỏi cửa phòng.
Phần sân bên ngoài có rất nhiều người, nhìn trang phục có thể đoán đây là những đệ tử canh gác, tất cả mọi người đều không nhúc nhích, Thủy Đạm Nguyệt nói đây là người của mình. Ba người men theo con đường vắng vẻ, hẻo lánh đi một hồi, trên đường cố tránh các trạm gác, cuối cùng cũng ra khỏi Thiên Cơ Viên.
Một đường chạy thẳng xuống núi, tới bến đò nhìn thấy một cái thuyền có mui màu đen đậu ở bên bờ. Lúc này Thủy Đạm Nguyệt dừng chân hướng hai người bảo:”Hai vị đi thuyền dọc theo bờ sông, đến bến đò ở Đào Hoa trấn thì xuống thuyền. Sau đó tới tú phường Ngọc Bích tìm bà chủ tú phường, nàng ta sẽ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi. Hai người tạm ẩn náu ở đó, tạm thời ta chưa thể rời khỏi Thiên Cơ Viên ngay, tránh bị người khác nghi ngờ, đợi chuyện này lắng xuống ta sẽ đi tìm hai người.”
Nói đoạn quay sang Thạch Hàn Chi dịu dàng nhắc:”Lãnh đại ca, huynh dưỡng thương thật tốt a! Muội sẽ rất nhanh đến thăm huynh”. Rồi liếc Thạch Cô Hồng trừng mắt hung dữ một cái, rời đi.
Cô Hồng đưa Hàn Chi vào trong mui thuyền, tự mình chèo xuôi theo dòng sông. Dọc đường yên tĩnh không có chuyện gì xảy ra. Đi ước chừng năm sáu canh giờ, gần đến giờ ngọ cũng tới Đào Hoa trấn. Dõi mắt nhìn lại, một dòng sông nhỏ uốn lượn chảy qua, trên bờ trồng rất nhiều cây đào, mùa này lá cây đã nhuốm màu vàng. Ven bờ, khói bếp ở những nhà dân lượn lờ tan loãng trong không khí, mấy đứa nhỏ chơi đùa ầm ĩ bên mép nước.
Thạch Cô Hồng đội nón che mặt, dùng áo choàng của mình bọc kín lấy Thạch Hàn Chi ôm ở trong lòng, sau đó liền lên bờ hỏi thăm đường đến tú phường Ngọc Bích.
Ngọc Bích tú phường ở trên một mỏm đá rất cao trong ngõ nhỏ, hai phía đều là nước, cổng chính mở rộng về phía ngõ. Hai người thấy một thiếu phụ dung nhan xinh đẹp, tầm hai bảy hai tám tuổi ngồi ở cửa liền đi tới.
Thiếu phụ kia nhìn thấy hai người, lại nhìn xung quanh không có gì khả nghi, hướng hai người ra hiệu đi vào nội viện.
Thiếu phụ dẫn bọn họ đi qua mặt sau của một viện tử nhỏ hẹp. Vào một cái phòng đóng cửa lại nàng mới mở miệng nói:” Ta tên gọi Ngọc Bích, chuyện của hai công tử Thủy cô nương đã dặn dò qua, trước đành phải để các ngươi ủy khuất ở đây. Nếu có việc gì xin cứ phân phó, có điều ngàn vạn lần không thể rời khỏi đây, trên trấn nhỏ đều có mật thám của bát đại môn phái.”. Dặn dò thêm vài câu rồi đi ra ngoài.
Thạch Cô Hồng nhìn quanh căn phòng, sau tấm bình phong có một thùng tắm lớn, trong đó đều đầy đủ đồ dùng sạch sẽ cùng nước nóng, trên bàn cũng bày hai món điểm tâm nguội, trên giường chăn gối mới tinh, trên ghế đặt hai bộ y phục mới. Có thể thấy Ngọc Bích kia là người vô cùng chu đáo, cẩn thận.
Trải qua nhiều ngày bị giam, cả hai người đều cảm thấy cơ thể dơ bẩn khó chịu. Thạch Cô Hồng trầm mặc giúp Thạch Hàn Chi cởi bỏ y phục, nhẹ nhàng đặt hắn vào trong nước, thấy nước tắm cũng nhiều, chính mình cũng cởi y phục rồi nhảy vào.
Thạch Hàn Chi chân tay đầy vết thương, Thạch Cô Hồng thấy trong lòng đau đớn từng hồi. Vết thương kia là do kiếm pháp bậc thầy của Đông Phương Lãng gây ra, miệng vết thương rất sâu, chỉ e cả đời này Hàn Chi không còn khả năng đi lại. Yên lặng vươn tay dùng bố khăn giúp y chà lau thân thể gầy yếu, tái nhợt, trong lòng cảm thấy vô cùng hỗn loạn.
Khi tẩy đến vùиɠ ҡíи, tay Cô Hồng hơi dừng lại một chút, lơ đãng ngẩng đầu liếc Hàn Chi. Thấy y hai mắt nhắm nghiền, làn da như tuyết bị hơi nóng làm cho ửng hồng, đôi môi đỏ mọng hình thoi hé mở, khóe môi có chút nhếch lên, có vài phần lơ đãng, tựa hồ thư giãn.
Có thể cảm giác được động tác của Thạch Cô Hồng dừng lại, Thạch Hàn Chi chậm rãi mở mắt, thấy đối phương đang chăm chú nhìn mình. Mặt liền nóng lên, bực bội nói:” Ngươi nhìn cái gì?”
Thạch Cô Hồng vội dời ánh mắt, tắm rửa qua loa rồi ôm Thạch Hàn Chi ôm đến bên giường. Nhìn nhìn hai bộ y phục trên ghế, một bộ bạch y cùng thanh y, hắn do dự một lát cuối cùng cũng cầm lấy bộ bạch y giúp Thạch Hàn Chi mặc vào.
Thạch Hàn Chi nhìn bộ bạch y trong tay Thạch Cô Hồng, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Thạch Cô Hồng hận nhất là bạch y, bởi vì đó cũng là màu y phục Lãnh Châu mặc lúc sắp chết. Hiện giờ thấy hắn không lộ ra cảm xúc gì, có hay không cho thấy hắn đã buông xuôi, thoát ra khỏi cơn ác mộng?
Đó là một bộ trường bào bạch y viền tím, rất vừa vặn, cứ như là chiếu theo số đo của Hàn Chi làm ra, hợp đến độ trông Thạch Hàn Chi thanh tuyệt xuất trần. Cô Hồng nhìn y một hồi, đột nhiên mở miệng nói:” Ngươi có dáng vẻ thật giống Thiên Cơ đạo trưởng”
Hàn Chi ném cho hắn một cái liếc mắt sắc bén, sao đó mới hạ mi mắt nói:”Thiên Cơ đạo trưởng không phải đã chết sao? Ngươi làm sao gặp được người?”
“À…..ta đã thấy thi thể của ông ta.”
“hả?” Hàn Chi lộ vẻ tò mò, “Ông ấy đã chết mười tám năm, thi thể chẳng phải đã sớm thối rữa sao?”
Thạch Cô Hồng lắc đầu, một bên cầm bộ thanh y mặc vào, vừa mặc vừa giải thích qua loa việc mình phát hiện thi thể Thiên Cơ đạo trưởng, chính là lượt bớt đi chuyện cổ cầm cùng với việc thấy Đông Phương Lãng đối đáp với thi thể.
Mặc quần áo xong hắn lấy điểm tâm ngồi bên giường đút cho Thạch Hàn Chi ăn, thỉnh thoảng có mảnh vụn dính vào khóe môi y, Cô Hồng đều nhẹ nhàng giúp Hàn Chi lau đi. Có lẽ bởi gặp đại nạn không chết, hoặc do trong lòng đã cảm thấy mệt mỏi, hai người đã chấm dứt những trận cãi vã vô vị, thoạt nhìn đúng là chưa bao giờ có sự yên tĩnh, ấm áp đến vậy.
Cứ như vậy ẩn náu trong phòng nhỏ mấy ngày, Thủy Đạm Nguyệt vẫn thủy chung không xuất hiện. Mỗi ngày Ngọc Bích đều đưa tới đồ ăn và nước tắm, chiếu cố rất chu đáo.
Bởi vì nội lực mất hết, bệnh của Thạch Hàn Chi phát tác ngày càng thường xuyên, mỗi lần đều phải dựa vào Thạch Cô Hồng vận chuyển chân khí giảm bớt. Cô Hồng thấy hắn ngày một suy yếu, trong lòng vô cùng lo lắng, căn bản không rảnh suy nghĩ chuyện Diệp Khinh Phong, cứ như vậy một bụng đầy u sầu trái lại dần dần phai nhạt.
Edit : Cô Nương Lẳng & Dâu
____________________
Tiêu đề chương trích từ bài thơ:
Tam Nhật Tầm Lý Cửu Trang
Nguyên tác: Thường Kiến
三日尋李九莊
常建
雨歇楊林東渡頭
永和三日蕩輕舟
故人家在桃花岸
直到門前溪水流
Tam Nhật Tầm Lý Cửu Trang
Thường Kiến
Vũ hiết, Dương Lâm đông độ đầu
Vĩnh Hòa tam nhật đãng khinh chu
Cố nhân gia tại đào hoa ngạn
Trực đáo môn tiền khê thủy lưu
Chú thích: 1/ Tam nhật, tức tam nguyệt tam nhật, ngày mùng 3 tháng 3 âm lịch, bên Tàu có lễ hội “Thượng Tị”. Trong ngày này mọi người nên chèo thuyền đi gặp nhau uống rượu. Làm được như thế sẽ tăng phúc và trừ tà. 2/ Lý Cửu, một người bạn của tác giả, thân thế không rõ. 3/ Dương Lâm, tên bến đò, cố chỉ nay ở huyện Hòa, tỉnh An Huy. 4/ Vĩnh Hòa tam nhật, viết tắt của Vĩnh Hoà cửu niên, tam nguyệt tam nhật, là ngày 3 tháng 3 năm 353, cử hành lễ vảy nước trừ tà đầu tiên, tại Lan Đình núi Âm sơn.
–Dịch nghĩa:–
Ngày Mùng 3 Tìm Nhà Lý Cửu
Mưa đã tạnh, xuất phát từ phía đông bến đò Dương Lâm,
chèo một chiếc ghe nhỏ bắt chước sự tích năm Vĩnh Hòa ngày 3 xưa kia.
Nhà bạn thân ở bên dòng nước có hoa đào trôi qua.
Cứ theo con suối này là tới ngay trước cửa.
–Bản dịch của Nguyễn Minh–
Mưa đã tạnh, Dương Lâm xuất phát
Một thuyền con theo tích Vĩnh Hòa
Bạn thân ở suối đào hoa
Cứ chèo theo suối tất là tới nơi