Sau khi những người khác rời đi, Liễu ma ma cũng chẳng giữ riêng, rộng rãi phân chia bạc cho mọi người trong nhà bếp, mỗi người khoảng được hai lượng, điều này khiến Tô Khuynh lòng vui mừng khôn xiết, ngày nàng xuất phủ lại càng gần hơn.
Liễu ma ma kéo Tô Khuynh ra một góc không ai nhìn thấy, nhẹ nhàng véo nàng một cái, nghiêm giọng nói: "Lần sau còn tự ý làm theo ý mình! May mắn là hôm nay đại gia tâm trạng tốt không chấp nhặt, nếu gặp phải lúc chủ nhân tâm trạng không tốt, lần này ngươi sẽ bị ăn đòn!"
Tô Khuynh rút một hơi thở lạnh: "Liễu ma ma nhẹ tay chút! Không phải ta mong bà nghỉ ngơi thêm chút sao, trước đây thấy bà mệt mỏi, vừa đυ.ng vào bếp là ngủ thϊếp đi, chúng ta sao nỡ để bà phải vất vả nữa? Huống hồ món này làm rất phức tạp, ngày nào cũng ăn ngọt ngậy thế này, chắc là người trong phủ cũng ngán rồi, đổi sang món ăn nhẹ nhàng thanh đạm không phải tốt hơn sao? Xem đi, đại gia ăn rất vui vẻ, còn thưởng bạc nữa đấy!" Nhắc đến điều này, Tô Khuynh cười tươi như hoa.
"Ngươi xem ngươi kìa, chỉ vì hai lượng bạc mà vui mừng đến thế!" Nhắc đến điều này, Liễu ma ma giận dữ điểm vào trán nàng: "Vừa rồi có cơ hội tốt cho ngươi ra mắt trước Phúc Lộc, không phải tốt hơn vài lượng bạc đó sao? Ngươi lại im lặng như bù nhìn, đầu không ngẩng mắt không dám nhìn, Phúc Lộc còn chưa thấy rõ mặt mũi ngươi, sau này làm sao nhớ tới ngươi được?"
Tô Khuynh ngạc nhiên nhìn Liễu ma ma: "Tại sao phải để hắn ta nhớ đến ta?"
Liễu ma ma trợn mắt, giận dữ: "Ngươi đúng là đầu gỗ! Phúc Lộc theo đại gia nhiều năm, đại gia chưa lấy vợ, nên hắn ta cũng không tiện lấy vợ, cứ kéo dài mãi. Trong phủ không biết bao nhiêu tiểu nha hoàn để ý đến hắn ta, chỉ có ngươi không biết quý trọng cơ hội?"
Tô Khuynh rút hơi lạnh, chỉ vào cửa, lại chỉ vào mình: "Hắn ta... ta?!"
Liễu ma ma nhíu mày: "Ngươi nghĩ sao, chẳng lẽ ngươi thấy Phúc Lộc không xứng với ngươi sao? Hắn ta dù lớn tuổi hơn ngươi, nhưng đàn ông lớn tuổi sẽ biết chăm sóc người khác, hơn nữa hắn ta còn nhỏ tuổi hơn đại gia...". Cảm thấy so sánh với đại gia không thích hợp, lời sau Liễu ma ma nuốt xuống.
Tô Khuynh vội vàng xua tay: "Không, không, Phúc Lộc tất nhiên rất tốt, chỉ là nhiều người tranh giành quá, ta chắc chắn không tranh nổi, đến lúc đầu rơi máu chảy thì không hay. Hơn nữa, Liễu ma ma, chẳng phải trước đây bà nói ta không nên dính vào chuyện của đại gia sao?"
"Ta nói là đại gia, nhưng Phúc Lộc thì khác!" Liễu ma ma giận đến nghiến răng: "Chúng ta thân phận thấp kém, không tiếp cận được đại gia, bao nhiêu quan lại nhìn vào, dù có được đại gia chú ý, sau này chủ mẫu chưa chắc đã dung. Nhưng Phúc Lộc thì khác, dù là leo cao nhưng nếu hắn ta chú ý đến ngươi, chỉ cần ngươi khéo léo, ngươi có thể trở thành chủ mẫu nhà họ Phúc! Huống chi hắn ta không cha không mẹ, chỉ có một người thúc thúc, ngươi về nhà họ sẽ làm chủ, Phúc Lộc lại là người có tiền đồ, tương lai của ngươi không chừng sẽ rất tốt."
Tô Khuynh ấp úng: "Ta vẫn đi xem nước sôi chưa." Nói xong, nàng vội chạy ra sau bếp thêm củi, đốt lửa.
Liễu ma ma nhìn nàng không có chí tiến thủ, tức giận đến đau lòng, tiếc cho dung mạo xinh đẹp của nàng!
Thời gian trôi qua hơn một tháng. Trong thời gian này, Tống Nghị dồn sức vào công vụ, quan mới nhậm chức công việc bộn bề, hầu như ngày nào cũng bận rộn ở tổng đốc phủ tiếp đón quan chức lớn nhỏ, xử lý công việc tồn đọng từ nhiệm kỳ trước, lên kế hoạch công vụ năm sau. Do đó, trong phủ ít tổ chức yến tiệc, công việc trong nhà bếp cũng nhẹ nhàng hơn, mọi người nhàn rỗi hơn trong tháng qua.
Nhàn rỗi một tháng, mọi người lại bận rộn như con quay, chuẩn bị cho Tết Nguyên Đán sắp tới. Thôn trang gửi lên gà vịt cá thịt, gạo mỳ rau quả cần phân loại xử lý, đây là Tết đoàn viên đầu tiên của đại gia sau khi trở về, đương nhiên phải tổ chức tưng bừng. Ngoài ra, lệnh điều chuyển của nhị gia đã đến, nhị gia được thăng chức tuần phủ Tứ Xuyên, sang năm sẽ nhậm chức. Đây là việc tốt nhưng lão thái thái thương tiếc không nỡ rời, nhiều lần khóc thầm nhưng cũng biết mệnh vua không thể trái, liền dặn dò người trong phủ chuẩn bị đầy đủ đồ dùng, thực phẩm. Nhị gia thích ăn thịt muối, nên nhà bếp bận rộn làm thịt muối.
" Hà Hương, Hà Hương! Ngươi đừng cứ ngồi lì bên bếp lửa, mau tới giúp ta một tay, cắt mỏng những củ sen này, nhất định phải cắt đều, lát nữa ta làm món sen chua cho môn đồ trong phủ uống rượu nhắm, nếu cắt không đều, bày lên đĩa sẽ xấu mặt nhà bếp."
Liễu ma ma vừa nói vừa kéo Tô Khuynh từ bếp lửa ấm áp ra bên cạnh bếp, đột ngột rời xa hơi ấm, Tô Khuynh lạnh run cầm cập. Đời trước nàng sống ở phương Bắc, mùa đông có sưởi ấm, mở cửa sổ đón tuyết rơi, trong nhà vẫn ấm áp, mặc váy mỏng, ăn kem thoải mái suốt mùa đông đến đầu xuân. Đâu như ở Tô Châu, mùa đông ít tuyết nhưng cái lạnh ẩm ướt thấm vào xương, dù mặc áo bông vẫn lạnh thấu xương, chỉ muốn ở bên bếp lửa cả ngày.
Tô Khuynh run rẩy cầm dao cắt, vừa chạm vào cán dao lạnh buốt, cả người như đông cứng.
Liễu ma ma không nhịn được sờ áo nàng, nghi hoặc: "Lạnh đến thế sao? Áo bông ngươi mua là bông tuyết từ Tây Vực, một lượng bạc một cân, quý giá vậy ngươi lại dám mua. Nhưng áo bông này so với bông thường ấm hơn nhiều, ngươi xem Hồng Yến mặc áo bông năm ngoái vẫn không thấy lạnh, sao ngươi lại lạnh như vậy?"
Tô Khuynh khổ sở cười thầm, các ngươi nếu đã quen mùa đông hiện đại phương Bắc, đột ngột về thời cổ đại phương Nam không có điều hòa, ai cũng thấy lạnh đến phát khóc.
"Tự nhiên... không chịu được lạnh." Tô Khuynh gượng cười giải thích, run rẩy cầm dao cắt sen.
Liễu ma ma nhìn nàng, lắc đầu thở dài: "Đúng là số làm nha hoàn, người tiểu thư. Thôi, ngươi về đốt lửa đi." Nói xong, bà ấy lấy lại dao từ tay Tô Khuynh, đuổi nàng về bếp lửa.
Trở lại bếp lửa, Tô Khuynh như sống lại, thầm quyết tâm khi có đủ tiền nàng sẽ mua một căn nhà, trong phòng đặt một chiếc lò sưởi. Mùa đông đốt lò sưởi ấm, ngồi trên giường ấm áp ăn hạt dưa, ăn bánh ngọt, uống trà nhìn tuyết rơi ngoài trời, đó mới là cách tận hưởng mùa đông.
Hồng Yến nhìn Tô Khuynh co ro bên bếp lửa, cười nói: "Hà Hương tỷ, tỷ trắng như tuyết vậy hắn là người làm từ tuyết, sao lại sợ lạnh thế?"
Tô Khuynh bất lực lườm nàng ấy: "Chỉ có ngươi là thích trêu ta."
Hồng Yến năm nay mới mười lăm tuổi, tính tình hồn nhiên, trong nhà bếp chỉ có nàng ấy và Tô Khuynh cùng tuổi, Tô Khuynh lại thân thiện, lễ phép nên Hồng Yến thường thích gần gũi. Hồng Yến tuy dung mạo đoan trang nhưng da đen, nên rất ghen tị với làn da trắng của Tô Khuynh, nhưng tính tình thuần khiết, không đố kỵ, thường trêu Tô Khuynh là người tuyết, lại thường hỏi bí quyết làm da trắng, khiến Tô Khuynh dở khóc dở cười.
“Hà Hương tỷ, tỷ nghe nói chưa, mấy hôm trước bà tử đến phủ ta đấy." Nhân lúc Liễu ma ma bận chặt rau, Hồng Yến lén bỏ rau xuống, rón rén đến bên Tô Khuynh nói chuyện: "Nhị gia nhà ta sau Tết sẽ đi nơi khác nhận chức, lúc đó sẽ mang theo nhiều nô tỳ. Còn đại gia sau lần này về cũng cần thêm người hầu hạ, nên người trong phủ e là thiếu thốn. Lần này lão phu nhân mời bà tử vào phủ chắc là để tuyển người mới."
Tô Khuynh gật đầu: "Đúng là cần thêm người, hiện giờ đầu bếp Vương không có, Vu thúc phải về chịu tang mẹ, trong nhà bếp chỉ còn mỗi Liễu ma ma có thể nấu ăn, thật sự rất vất vả. Nên phân thêm người vào nhà bếp, ít nhất cũng để làm phụ tá."
Hồng Yến bĩu môi, liếc nhìn Liễu ma ma một cái, thấy bà áy không để ý, liền ghé tai Tô Khuynh nói nhỏ: "Hà Hương tỷ, ngưtỷ ơi đừng chỉ để ý đến mỗi nhà bếp, tỷ không nghe nói sao, cả viện của lão phu nhân và đại gia đều thiếu nha hoàn, Lâm quản gia cũng đã nói, những nha hoàn thô sử bên ngoài nếu muốn vào hầu hạ lão phu nhân hay đại gia, có thể đến báo danh với ông ấy. Chỉ cần ông ấy thấy tướng mạo và phong thái ổn, là có thể vào hầu hạ lão phu nhân hoặc đại gia. Hà Hương tỷ, đây là cơ hội lớn, ngươi xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ được chọn, dù chỉ là nha hoàn hạng ba, cũng tốt hơn là ở nhà bếp."
"Rầm!" Hồng Yến vừa dứt lời, dao của Liễu ma ma đã đập mạnh lên thớt. Bà ấy quay đầu, chống tay vào hông, trợn mắt giận dữ nhìn Hồng Yến: "Con bé hỗn xược, ngươi tưởng ta điếc à! Nếu ngươi đã không ưa nhà bếp, vậy cần gì phải ở đây? Ta sẽ đi báo danh cho ngươi với Lâm quản gia, để ngươi ngày mai được chọn đi nơi khác hầu hạ, đỡ chướng mắt ngươi! Nhưng nhớ kỹ, Hà Hương là người ta chọn để kế nghiệp, nếu ta còn nghe ngươi dụ dỗ Hà Hương rời đi, ta sẽ lột da ngươi!"
Hồng Yến không ngờ tai Liễu ma ma lại thính thế, nghe hết cả lời mình, mặt đỏ bừng: "Liễu ma ma, ta không có ý đó..."
Liễu ma ma hừ mạnh, không thèm nhìn Hồng Yến, quay sang Tô Khuynh: "Hà Hương, trong nhà bếp này ta tin tưởng nhất là ngươi, tính tình ổn định, chăm chỉ, không kiêu ngạo lại chịu khó học hỏi. Ngươi đừng học theo kẻ nông cạn, chỉ cần ngươi chịu khó học nghề, vài năm nữa ta già yếu không làm nổi sẽ đề cử ngươi với lão phu nhân, ngươi sẽ làm chủ nhà bếp."
Tô Khuynh rất cảm kích tấm lòng của Liễu ma ma, liền nói: "Liễu ma ma, bà yên tâm, ta biết rồi." Nhìn sang Hồng Yến đứng ngượng ngùng bên cạnh, nàng nói thêm: "Bà cũng đừng giận, Hồng Yến còn trẻ tính tình trẻ con, nói gì cũng vì thấy mới lạ, không có ý gì khác. Bà bớt giận, đừng trách nàng."
Liễu ma ma hừ lạnh: "Ta già rồi, giận chi con bé. Ta chỉ sợ nó làm hư ngươi. Hồng Yến, còn không mau đi làm việc, nếu ta còn thấy ngươi lười biếng, sẽ bắt ngươi đi gánh nước."
Hồng Yến thở phào, nháy mắt với Tô Khuynh rồi nhanh chóng trở lại chỗ cũ, cúi đầu tiếp tục làm việc.