Chương 1: Tống gia

Chương 1: Tống Phủ

“Hà Hương, Hà Hương!” Tiếng rống giận dữ của Liễu ma ma cuối cùng cũng đưa Tô Khuynh trở về thực tại.

Nàng vội vàng rời mắt khỏi cái thớt, Tô Khuynh nhanh chóng đáp lại một tiếng, có trời mới biết nàng có bao nhiêu miễn dịch mới có thể thích ứng được với một cái tên bình thường như Hà Hương.

Liễu ma ma cau mày không vui nhìn nàng, bà ấy có chút dò xét nhìn nàng từ trên xuống dưới, không biết đang suy nghĩ gì, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén, giọng nói không khỏi nghiêm nghị: “Hà Hương, ngươi luôn là người an phận nhất, ở nhà bếp nhỏ có mỗi 3 thước vuông đất, người ta coi trọng nhất cũng là ngươi, ngươi nhất định phải giữ bổn phận của mình, sau ba đến năm năm tới, ngươi có thể sẽ là đầu bếp chính ở cái phòng bếp này. Nếu ngươi cũng học theo những người kiến thức hạn hẹp si tâm vọng tưởng đó thì thừa dịp còn sớm mau bám vào cành cao mà leo lên đi, sau này cũng đừng vào phòng bếp nữa, cũng đỡ cho ta nhìn thấy ngươi là phiền."

Tô Khuynh biết những lời của Liễu ma ma là đang chỉ điểm cho nàng, vì vậy nàng vội vàng giải thích: “Liễu ma ma, những gì người nói làm ta tổn thương đấy, ngài là ân nhân đã kéo ta từ quỷ môn quan về, tính tình ta người ta không biết chả lẽ ngài lại không biết sao? Cành cao này người ta thích trèo lên, chuyện này thì có liên quan gì đến ta chứ? Ta ấy à, chỉ muốn canh giữ mảnh đất ba thước vuông này thôi, học nấu ăn cho ngon, sau này ta còn tiếp nhận chén cơm của ngài.” Tô Khuynh cảm thán trong lòng, lời này thật ra cũng không phải lời thật lòng của nàng, thân là người phụ nữ hiện đại từ nhỏ đến lớn đều được truyền bá tư tưởng tự do bình đẳng, cớ sao lại phải vùi mình ở ba thước vuông đất của nhà người ta được, làm nô tài của người ta, mặc người ta đánh mắng, sống chết phụ thuộc vào người khác? Chỉ cần có cơ hội, nàng nhất định sẽ tự chuộc mình rồi rời khỏi mảnh đất ba thước vuông này, dù không tìm được cơ hội trở về thời hiện đại, nàng cũng phải đi đến một nơi xa lạ của thời đại này mà sinh sống một cuộc sống nàng mong muốn, cũng không muốn người khác nắm giữ lấy cảm xúc vui buồn của mình.

Lưu ma ma nghe vậy, lúc này sắc mặt mới bớt giận: "Ta biết ngươi là một đứa trẻ sáng suốt. Bất kể đại gia có tốt như thế nào đi chăng nữa, đó cũng không phải là người mà chúng nô tỳ như chúng ta có thể nghĩ đến. Lần này, đại gia làm tốt nên được hoàng thượng khen thưởng, thăng chức làm tổng đốc Lưỡng Giang, nghe nói đây là một chức quan nhị phẩm! Cũng không biết có bao nhiêu cô nương ở Tô Châu này đang để mắt đến phủ đệ của chúng tôi, cố gắng chen vào bên người đại gia chúng ta, cũng không biết vũng nước này đυ.c cỡ nào nữa Ngươi đừng có mà khinh suất muốn chen vào một chân, lỡ như làm mắt người nào đó thấy ngươi phiền, kết quả là gì ta không tiện nói ra, đến lúc đó ta cũng không có cách nào kéo ngươi ra được đâu."

“Liễu ma ma yên tâm, chuyện này ta tự biết tránh khỏi, sẽ không làm loạn đâu.” Lấy thân phận nô tỳ bây giờ của nàng, chỉ sợ ngay cả tư cách làm thϊếp cũng không được, cùng lắm chỉ có thể là một nha đầu thông phòng, Tô Khuynh nghĩ, chỉ khi đầu nàng bị úng nước mới có thể muốn làm người bên cạnh đại gia. Đừng nói là nha đầu thông phòng hay thê thϊếp, ngay cả danh hiệu đại phu nhân, Tô Khuynh cũng không thèm ngước nhìn, càng đừng nói đến quan niệm cổ hủ tam thê tứ thϊếp của đàn ông thời đại này. Chỉ riêng người yêu của nàng ở thời đại đó đã quen nhau được 10 năm, sẽ khiến nàng ngày nhớ đêm mong, làm sao nàng có thể ngã vào vòng tay người khác?

Lúc này Liễu ma ma mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn đôi lông mày thanh tú của Tô Khuynh, không khỏi nhớ lại hình dáng thê lương đáng thương khi mới được cứu từ dưới sông lên, không nhịn được dịu dàng vuốt ve bên tóc mai của nàng: “Đứa trẻ ngoan, chuyện này đã qua nửa năm rồi, ngươi cái gì cũng không nhớ sao?"

Tô Khuynh lắc đầu một cái: “Vẫn như cũ, nghĩ thế nào cũng không tìm được chút ký ức trước đó. Bây giờ ta giống như một cọng bèo trôi, không cha không mẹ, không quê quán, chỉ trôi theo dòng nước mà thôi."

“Nói lời ngu ngốc gì vậy?” Liễu ma ma cau mày trách mắng, bà ấy dùng sức gõ vào trán Tô Khuynh, có chút tức giận nói: “Những lời này ngươi nói một chút trước mặt bà già này thì được, nếu như để lão thái thái nghe được, cẩn thẩn vả miệng ngươi đấy. Ở trong phủ có cái ăn có cái mặc, gì mà trôi theo dòng nước chứ."

Tô Khuynh cười hì hì né tránh, nàng liên tục xin tha.

"Cái đứa trẻ này nói lời xui xẻo! Được rồi, ta sẽ lập danh sách, kêu Phúc Đậu cùng ngươi đi tây thành mua chút nguyên liệu nấu ăn, sau đó quay lại. Hai ngày nữa đại gia sẽ quay về, phòng bếp của chúng ta phải cẩn thận chuẩn bị cơm nước hằng ngày đầy đủ, nấu vài món đại gia thích ăn nhất, đại gia ăn vui vẻ, lão thái thái sẽ vui vẻ, khi lão thái thái vui vẻ, phần thưởng của chúng ta là không thể thiếu được! Ngươi cũng phải nghe kỹ sở thích cùng kiêng kị của đại gia chúng ta, trong lòng ta đã liệt kê ra..."

Liễu ma ma lải nhải không biết mệt, Tô Khuynh cũng vội vàng chăm chú lắng nghe, dù sao muốn sống sót trong phủ đệ này, nhất định phải làm hài lòng chủ tử trong phủ này, không để bọn họ thấy ghét được, đây là quy tắc cơ bản nhất để sinh tồn trong phủ.

Nói đến Tống phủ nơi Tô Khuynh sống bây giờ, nhân khẩu cũng đơn giản, Tống lão thái gia ở trong phủ đã qua đời mấy năm trước, hiện tại Tống lão thái thái trong phủ là người nắm quyền duy nhất. Tống lão thái thái sống cùng hai người con trai và một người con gái. Đại gia vừa đề cập trước đó là trưởng tử của bà, tên là Tống Nghị. Nghe nói là một nhân vật tài hoa hơn người, dung mạo xuất chúng. Năm đó hắn chưa được hai mươi tuổi đã thi đỗ tam nguyên, thiếu niên đắc chí, tư thái phong lưu, ở Kim Loan điện được thánh thượng đương triều bổ nhiệm làm kim khoa trạng nguyên, sau đó chức vị ngày một thăng tiến. Chỉ trong mười năm, hắn đã thăng tiến từ một chức quan biên soạn nhỏ nhỏ ở Hàn Lâm Viện lên tới chức tổng đốc nhị phẩm Lưỡng Giang. Chức quan này gần như đứng đầu trong số các chức quan, tổng đốc Lưỡng Giang là chức quan có thực quyền, có thể nói là phong quang vô hạn, có thể nói là hoàng đế một tay che trời ở các quận biên giới Giang Tô, Huy Châu, Dự Chương.

Đối với người con trưởng này, nếu Tống lão thái thái còn có điều gì không hài lòng nữa, thì điều duy nhất chính là hôn sự của hắn. Kể từ ngày đại tiểu thư của tả tướng Vương gia bị đưa đến triều đình Hung Nô để thành hôn vào tám năm trước, hắn đã từ chối khéo lời mai mối của bà mối, bây giờ cũng đã đến tuổi nhưng vẫn cô đơn lẻ bóng, lời nói xuyên tạc ở bên ngoài cái gì cũng có, điều này càng khiến Tống lão thái thái sầu muộn hơn.

Nhị gia tên là Tống Hiên, tuổi tác cũng xêm xêm đại gia, Tô Khuynh đã nhìn thấy một lần từ đằng xa, đại khái là tính tình phóng khoáng, dễ gần, hiện tại hắn ta đang nhậm chức ở Tô Châu, vào 5 năm trước đã thành thân với đích nữ của Điền gia, đó là một gia tộc danh tiếng ở Tô Châu, hiện tại phu thê hòa thuận, có một trai một gái, nết na đoan trang. Sau đó, Điền thị chủ động nạp cho hắn ta hai phòng thϊếp thất, mà hai thϊếp thất này cũng an phận thủ thường, chủ mẫu thê thϊếp đều vui vẻ hòa thuận với nhau.

Cô con gái nhỏ của Tống lão thái thái này là bảo vật trong phủ này, tên là Bảo Châu, năm nay mười sáu tuổi, dung mạo xinh đẹp. Vì đến tuổi già rồi mới có đứa con gái này, nên Tống lão thái thái cực kỳ yêu thương cô nương này, cơm ăn áo mặc tinh tế tỉ mỉ, đến cả hạ nhân hầu hạ cũng phải kiểm tra hết ba đời người ta, nghìn tuyển vạn tuyển mới cho đi theo hầu hạ Bảo Châu tiểu thư. Đại gia và nhị gia cũng rất yêu thương người muội muội này, yêu cầu gì cũng sẽ đáp ứng, cho dù là nhậm chức ở nơi khác khi thấy những đồ tinh tế mà cô nương hay dùng trong phòng cũng phải gói ghém đồ đạc cẩn thận rồi cho người thúc ngựa mấy ngày liền đưa đến phủ ở Tô Châu. Điều hiếmlà, Bảo Châu tiểu thư được cưng chiều như thế từ bé đến lớn lại không hề kiêu ngạo chút nào, ngược lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng trang nhã, trên dưới trong phủ không ai là không thích vị tiểu thư này.

Tống lão thái gia lúc đầu cũng có vài thê thϊếp, nhưng Tống lão thái thái rất cứng rắn, bắt Tống lão thái gia ép buộc Tống lão thái gia không được cho thê thϊếp của mình sinh con. Bây giờ Tống lão thái gia không còn nữa, Tống lão thái thái trực tiếp đưa những thê thϊếp đó đến điền trang dưỡng lão, cho nên nhân khẩu hiện tại ở trong phủ có chút thưa thớt, nhưng cũng chính vì vậy mà không có những chuyện lộn xộn như trong phủ khác, trong 6 tháng qua điều này cũng khiến Tô Khuynh cảm thấy bớt lo hơn.

Đi theo Liễu ma ma đến phòng thu chi của Vương quản gia để chi một ít tiền bạc, Tô Khuynh gọi Phúc Đậu cùng đi mua đồ ở tây thành. Đừng xem Phúc Đậu còn nhỏ tuổi, hiện tại cậu ta mới có mười ba tuổi, nhưng ở trong phủ đã lâu, ăn nói ngọt lại thông minh, hơn nữa còn biết rất rõ mọi ngõ ngách ra vào của Tống phủ, hơn nữa cậu ta còn là cháu ruột của Liễu ma ma, phàm là chuyện phải đi chạy vặt thì đều được giao cho cậu ta, đi qua đi lại nên Tô Khuynh cũng quen biết với cậu ta.

Sau khi rời khỏi phủ và rẽ vào đường phố, Tô Khuynh cảm thấy cảnh tượng tấp nập người ra người vào giống như bức họa Hà Đồ Thanh Minh, Phủ Tô Châu trước giờ luôn mưa thuận gió hòa, cũng là một trong những nơi phồn hoa nhất của triều đại này, chẳng trách người ta thường nói “Tài phú phía đông nam thì Cô Tô là đứng nhất, thủy lợi ở Đông Nam, Cô Tô đứng nhất, nhân sĩ ở Đông Nam, Cô Tô thịnh nhất ". Cho dù Tô Khuynh có buồn thương thế nào khi khung cảnh phồn hoa này không còn là những tòa nhà cao tầng chọc trời mà nàng quen thuộc ở thời hiện đại, nàng cũng bị bức họa thịnh vượng phồn hoa này làm cho mê mẩn, nàng nhìn chằm chằm vào khung cảnh như một bức họa này mà hoảng hốt .

"Hà Hương tỷ? Hà Hương tỷ?"

Bàn tay nhỏ bé đen thui của Phúc Đậu vung vẩy trước mắt, Tô Khuynh lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn cậu ta: "Lại nghịch ngợm."

Phúc Đậu cười tủm tỉm: "Hà Hương tỷ tỷ, tỷ đi ra ngoài nhiều lần như vậy rồi, Tô Châu phủ này tỷ còn nhìn chưa có đủ sao? Nếu như để Mai Hương tỷ thấy, cẩn thận tỷ ấy lại nói tỷ kiến thức hạn hẹp đấy"

Mai Hương là nha đầu nhất đẳng ở bên cạnh lão thái thái, đôi mắt hạnh nhân cùng với đôi má đào trông có mấy phần xinh đẹp, nên cũng có chút kiêu ngạo. Vì đại gia sắp về nên lão thái thái muốn chọn một vài cô nương xinh đẹp trong phủ để đưa đến phục vụ đại gia. Mai Hương rất để ý chuyện này, cho nên phàm là nha đầu có chút xinh đẹp ở trong phủ thì nàng ta đều có địch ý, ngay cả Tô Khuynh nàng tự nhận mình không đủ mấy phần sắc đẹp mà cũng bị nàng ta châm chọc mỉa mai, điều này khiến Tô Khuynh thực sự không biết nên tức giận hay tự mãn.

Tô Khuynh cười lắc đầu, vươn tay móc ra năm xu từ trong túi áo bí mật ở cổ tay áo, nhét vào tay Phúc Đậu: “Lần trước hạt dẻ rang ở quán bên đường ăn cũng được, đệ đi mua hai cân đi, ta ở đây đợi đệ."

Phúc Đậu vội vàng nhét tiền lại vào tay nàng: "Đừng, Hà Hương tỷ tỷ, lần trước là tỷ mua đồ ăn cho ta, lần này sao ta có thể kêu tỷ trả tiền được? Lần này ta mời tỷ ăn."

"Cho đệ thì đệ cứ cầm, ngươi kêu ta một tiếng tỷ chẳng lẽ chỉ kêu cho có? Hơn nữa tiểu tử đệ ở trong phủ còn rất thông minh, sau này trong phủ có chuyện gì thì đệ có thể kịp thời chỉ điểm ta, đừng nói hạt dẻ rang, ngay cả gà nướng ta cũng có thể mời đệ ăn ."

Nghe thấy gà nướng, Phúc Đậu cảm thấy nước miếng mình chảy ra, cậu ta nuốt nước miếng, đôi mắt nhỏ của Phúc Đậu sáng lên một cách lạ thường: "Gà nướng?"

Tô Khuynh mỉm cười: "Ta bảo đảm không lừa đệ."

Khóe miệng Phúc Đậu gần như kéo đến thái dương: "Tỷ cứ chờ xem, về sau tỷ muốn hỏi thăm tin tức thì cứ tìm Phúc Đậu đệ nhé!" Cậu ta nói xong thì quay người chạy biến đi.

Tô Khuynh cười vui vẻ, thật là một đứa trẻ.