Chương 17: Câu đố song tử (thất)
Tay cầm kiếm của Pierce siết chặt, lạnh lùng nói: “Chớ giở trò gian trá.”
Bá tước Lord liếc mắt thấy thuyền cách bờ ngày càng xa, vẻ mặt hơi nguôi giận, “Ta cũng có lời khuyên tương tự dành cho ngươi, trên đảo Song Tử, cấp một hay cấp mười thì cũng chỉ là người mới được đối xử ngang nhau, kiếm không thể giải quyết vấn đề, chỉ gây thêm vấn đề mà thôi.”
McKee thầm nói: “Mấy lời này thực ra cũng êm tai đó chứ.”
Pierce bất vi sở động nói: “Long ở đâu?”
Bá tước Lord nói: “Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, trên đảo không có long, giờ rời thuyền vẫn còn kịp, qua thời gian ngắn nữa……” Hắn nhìn về hướng thuyền đang đi tới.
McKee và Kleist nhìn theo ánh mắt hắn, thoáng chốc ngây ngẩn cả người. Bầu trời bao la xanh biếc tựa như một tấm màn khổng lồ lao thẳng tới.
“Sắp đυ.ng vào rồi!” McKee bất giác sợ hãi hô lên.
Bá tước Lord cảm giác được kiếm phong lạnh lẽo rời khỏi da thịt mình, cười nhạt nói: “Không kịp nữa rồi.”
“A!”
Theo tiếng thét chói tai của McKee, thuyền lao thẳng vào tấm màn trời xanh biếc kia.
Ý chí kiên định như Kleist và Pierce, ngay khoảnh khắc mặt dần dần xuyên vào, tim cũng mạnh mẽ đập nhanh một chút.
Thuyền vẫn chạy trên mặt biển, nắng gió hài hòa, một màn chấn động lòng người vừa rồi thật giống như mộng cảnh, cứ như hư vô như có như không biến mất.
McKee ngồi trên rương gỗ của Pierce, hai chân khẽ run, dựa bên cạnh là Kleist vẻ mặt tràn đầy thấp thỏm bất an. Đối diện bọn họ, Pierce cầm kiếm bán ngồi, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn bản mặt rõ ràng không muốn hợp tác của Bá tước Lord.
“Biển lớn như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu cá mập.”
Bá tước Lord khinh miệt nói: “Phụ cận đảo Song Tử không có cá mập.”
“Vậy đành dùng sức người xé rách thôi.” Kiếm của Pierce từ cổ họng hắn đi xuống, dừng lại ở rốn.
Lông tóc cả người Bá tước Lord đồng loạt nổ tung, cắn răng nói: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
“Trả lời vấn đề của ta. Đảo Song Tử là nơi như thế nào, long ở đâu.”
“Ngươi không biết đảo Song Tử là nơi thế nào thì tới làm gì?”
Pierce tỏ vẻ thành kính mà chân thành tha thiết, “Tìm long.”
Bá tước Lord không chút lưu tình cười nhạo, nói: “Sau đó ký kết khế ước với long, trở thành Long kỵ sĩ không gì không làm được mà người người tôn kính sao?”
Dù ngữ khí của hắn vô cùng chọc người tức giận, nhưng cũng mang đến sức sống. Ít nhất chân McKee không còn run nữa, người cũng có tinh thần hơn, “Anh thừa nhận đảo Song Tử có long sao?” Trời biết lúc nghe hắn ta nói đảo Song Tử không có long, hắn khổ sở biết bao nhiêu.
Bá tước Lord nói: “Ta không nói vậy, ta chỉ cười nhạo các ngươi mơ mộng hão huyền. Loài người ngu xuẩn.”
McKee hỏi vặn: “Làm như ngươi không phải người?”
“Ta đương nhiên không phải, ta là hậu duệ của thần, không giống với thứ nhân loại thấp kém ngu xuẩn hèn hạ xấu xa vô sỉ hạ lưu giả dối các ngươi.”
Pierce nhẹ nhàng lia kiếm về phía trước.
Ánh mắt Bá tước Lord đăm đăm, máu từ dưới rốn ròng ròng chảy ra.
Pierce nói: “Máu cũng màu đỏ mà.”
“Ngươi, ngươi dám làm ta bị thương?!” Mắt Bá tước Lord đỏ lên, “Ngươi biết ta là ai không? Ta là Black · Lord cao quý vĩ đại được Nhà Vua của chúng ta đích thân phong tặng tước vị Bá tước……” Hắn rống giận như phát điên, hoàn toàn lâm vào trạng thái cuồng loạn không coi ai ra gì.
McKee nói: “Hắn vừa nói Nhà Vua, chẳng lẽ đảo Song Tử là một quốc gia?”
“Đúng vậy.” Âm thanh rụt rè vang lên.
Pierce vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một cái đầu xù trốn trong khoang thuyền lén lút nhìn ra bên ngoài, khi thấy Lord trở nên điên cuồng, không yên lòng rụt lại một chút.
Pierce quyết định nhanh chóng đánh ngất Bá tước Lord.
“Loài người ngu xuẩn……” Bá tước Lord cực kỳ không cam tâm ngất đi.
“Ngươi lại đây.” Pierce ngoắc ngoắc cái đầu xù.
Người nọ thẳng lưng đi ra, dáng cao ngang ngửa Pierce, nhưng lại cực gầy, hai má hóp vào, xương gò má nhô ra, mắt như cá vàng hơi lồi ra, môi khô nứt trắng bệch, tóc khô héo như rơm rạ, vô cùng suy dinh dưỡng. “Nhất thiết không nên tới đảo Song Tử.”
“Mi là ai?” McKee hỏi.
Người nọ trầm mặc một lát, nói: “Tôi tên là John Richardson.”
Richardson? Hình như nghe ở đâu rồi. McKee cố sức nghĩ.
Kleist nhớ lúc họ đi trộm thư mời, hai trưởng lão Humphrey từng nhắc tới dòng họ này.
“Tôi đến từ nhà Richardson ở thành Zul.” Nhắc tới gia tộc của mình, giọng nói của John mang theo kiêu ngạo, “Đó là gia tộc lớn nhất nhì thành Zul.”
McKee dội nước lã, “Lớn bằng gia tộc Humphrey không?”
Nói đến Humphrey, toàn thân John chấn động, ánh mắt bộc lộ hận ý rõ rệt, “Lũ tạp nham các người cũng nghe bọn chúng nói lời đường mật mà đồng ý nhận thư mời sao?”
Chậc……
McKee cào mặt. Hắn là chủ động trộm.
Pierce ho khan. Hắn là chủ động mua.
Kleist nói: “A, chẳng lẽ tôi bị lừa sao?”
……
McKee trong bụng rống to: Thật không biết xấu hổ! Mi rõ ràng là chủ động để bị lừa!
Pierce nhịn không được liếc nhìn Kleist, cảm thấy như hắn trở nên thông minh hơn.
“Đó là một cái bẫy, cái bẫy……” Ngón tay John vô thức cho vào quần, sau một lúc lâu mới nói, “Chúng ta phải nghĩ biện pháp chạy khỏi nơi này.”
McKee hỏi: “Quay đầu thuyền?”
“Muộn mất rồi, chúng ta không ra được nữa.” John chỉ lối vào, “Ở đó có ma pháp trận không gian vô cùng lớn, mỗi ba năm mở một lần, thời gian mở chỉ ngắn ngủi một phút đồng hồ.”
“Từ bên ngoài đi vào thì sao?”
“Cũng ba năm một lần, nhưng mở đến nửa đêm mười hai giờ.”
McKee nói: “Ý của anh là, chúng ta bị nhốt trong ma pháp trận không gian này? Ba năm sau mới ra ngoài được?”
John gật đầu.
“Trên đảo có long không?” Hắn run rẩy hỏi.
John vẻ mặt như đưa đám nói: “Hoàn toàn là một âm mưu. Bọn họ coi chúng ta như nô ɭệ! Chúng ta sau khi lên đảo sẽ bị quý tộc trên đảo chọn đi, ngày đêm làm việc khổ cực, không có tiền lương không có ngày nghỉ, ngay cả ăn cũng không đủ no.”
Kleist nói: “Không…… chạy trốn được sao?”
John xắn tay áo lên, để lộ một ấn ký to như nắm đấm trên cánh tay, “Từng người lên đảo đều bị đánh chú ấn, chủ nhân có chú ngữ, có thể quyết định sinh tử của chúng ta.”
McKee cả người rét run, “Đây rốt cuộc là nơi nào vậy!”
Pierce nói: “Chú ấn và chú ngữ…… Nghe như pháp sư vong linh gì đó.”
Không phải pháp sư vong linh, là tế tự hắc ám.
Kleist lâm vào trầm tư. Tin tức mới thu được khác biệt quá lớn với thông tin trước đó, rốt cuộc là sai lầm chỗ nào? Là…… Feta sao? Vậy dụng ý của ông ta là gì?
“Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Nhìn bộ dạng John gầy trơ cả xương, McKee tưởng tượng đến tương lai của mình, không nhịn được rùng mình. Hắn quyết không cho phép mình một lần nữa rơi vào cảnh áo rách quần manh ăn không no bụng.
Pierce nói: “Trận pháp ba năm mở một lần, chúng ta muốn đi cũng phải chờ đến ba năm sau. Trong khoảng thời gian này, chúng ta có thể nhân cơ hội tìm hiểu rõ ràng chân tướng của chuyện này.” Giọng điệu hắn bình tĩnh, trong lòng lại ngùn ngụt lửa giận. Ba năm đối với ai cũng không phải là khoảng thời gian ngắn, nhất là với kỵ sĩ lấy tìm long làm mục tiêu mà nói, lãng phí ba năm đồng nghĩa cách long ngày càng xa.
So với McKee “đơn thuần”, Pierce nghĩ phức tạp hơn một chút. Nếu đảo Song Tử đúng như Bá tước Lord và John nói, là một Vương quốc nhỏ, thế thì không cần thê lương đến mức ba năm chờ ba nô ɭệ — ba nô ɭệ ba năm không thể ôm đồm toàn toàn bộ sức lao động trên đảo. Quan hệ giữa Humphrey và đảo Song Tử cũng rất đáng nghiên cứu, tại sao họ lại muốn phát thư mời? Thư mời từ đâu mà tới? Lần gặp mặt này, Humphrey và đảo Song Tử hoàn toàn không tiếp xúc với nhau.
So với Pierce “tương đối đơn thuần”, Kleist nghĩ càng phức tạp hơn. Truyền thuyết đảo Song Tử lưu truyền đến mấy trăm năm là bắt đầu từ ai và với mục đích gì?
Người trên thuyền ôm tâm tư khác nhau, chẳng mấy chốc đã thấy được đảo.
John sợ hãi rụt vai, “Đừng lên đảo!”
Pierce khiêng Bá tước Lord đang hôn mê lên vai, “Mi muốn ngây người ở trên thuyền luôn ba năm sao?”
John im lặng nức nở. Hắn cũng biết suy nghĩ của mình không thể thực hiện được, nhưng ký ức khủng bố trên đảo giống như ác mộng vây quanh hắn, vừa nghĩ đến sắp gặp lại cơn ác mộng ấy, hắn gần như đánh mất dũng khí sinh tồn.
McKee nói: “Chú ngữ của chú ấn không phải chủ nhân mới có sao? Xử lý chủ nhân đi là xong.”
Pierce trừng mắt nhìn hắn. Dạy dỗ Lord là một chuyện, vô duyên vô cớ gϊếŧ người lại là chuyện khác. Là một kỵ sĩ, hắn bị quy tắc kỵ sĩ trói buộc.
McKee nhìn Kleist. Lúc này hắn cảm thấy sự sát phạt quyết đoán của Kleist sao mà đáng yêu thế.
Kleist xấu hổ cúi đầu, điệu bộ như cô vợ nhỏ.
McKee: “……” Ghê tởm!