Chương 1312: LỜI NÀY LÀ THẬT

“Sợ gì?” Tống Vy quan tâm hỏi.

Giang Hạ cắn môi dưới, một lúc sau mới lên tiếng: “Tớ sợ tiếp tục như vậy, tớ sẽ chìm đắm trong sự dịu dàng của anh ta, sau đó lại yêu anh ta.”

Đúng vậy, dịu dàng.

Mấy ngày nay, thái độ của Kiều Phàm đối với cô, hành vi đối với cô, quả thực có thể xứng với chữ dịu dàng.

Dù sao con người Kiều Phàm nhìn chính là một người lãnh đạm, không giống người sẽ làm ra những hành động quan tâm cô, những trên thực tế, anh ta lại quan tâm cô.

Cho nên cô mới nói, khoảng thời gian này, anh ta rất dịu dàng với cô.

Hơn nữa dù sự dịu dàng này là giả, nhưng hành động quan tâm cô lại là thật, dù trong những hành động này bao hàm âm mưu, nhưng cô lại có thể cảm nhận được sự ấm áp được quan tâm.

Mà sự ấm áp này mặc dù khiến cô cảm thấy rất xa lạ, nhưng đồng thời, đáy lòng cô cũng mơ hồ có chút quyến luyến.

Đúng vậy, cô lại quyến luyến sự quan tâm của Kiều Phàm.

Advertisement

Lý trí nói cho cô biết, cô không nên quyến luyến, cô nên mau chóng vứt bỏ.

Nhưng trong lòng cô, lại có chút không muốn.

Khi ý thức được điểm này, cả người cô bị dọa sợ, không dám tin, đây lại là tâm trạng của mình.

Cho nên cô mới nói, cô rất sợ cứ tiếp tục như vậy sẽ yêu Kiều Phàm.

Đồng thời cũng muốn tìm một người lắng nghe tâm trạng hỗn loạn lúc này của mình, muốn tìm người chỉ dẫn mình.

Cho nên cô dù biết rõ chỗ Tống Vy là đêm tối, cũng gọi điện thoại đến tìm Tống Vy, chính là muốn nói chuyện với Tống Vy, muốn nghe suy nghĩ của Tống Vy.

Có lẽ như vậy tâm trạng cô cũng sẽ dần chuyển đổi lại.

Đầu kia điện thoại, nghe thấy lời của Giang Hạ, toàn thân Tống Vy đều sững sờ, rõ ràng cô không nghĩ tới Giang Hạ sẽ nói vậy.

Nhưng cô lại phải thừa nhận, với những việc Kiều Phàm làm cho Giang Hạ hiện tại, quả thực rất dễ lay động một người phụ nữ.

Dù sao phụ nữ mà, luôn mềm lòng, lại thường thích câu nệ tình yêu, huống hồ Hạ vốn đã yêu Phàm, dù không còn ký ức, nhưng cảm giác và tiềm thức vẫn còn.

Cho nên chỉ cần Phàm tốt một chút với Hạ, khả năng Hạ lại yêu Phàm quả thực cực kỳ cao.

Cũng khó trách bản thân Hạ lại nói vậy.

“Vy Vy, cậu nói tớ nên làm thế nào?” Giang Hạ che mặt, giọng chua xót: “Tớ biết mình không nên tiếp nhận những hành vi này của Kiều Phàm đối với mình, nhưng tớ không có cách nào cự tuyệt.”



Cô ấy bây giờ phải chịu trách nhiệm về vết thương của Kiều Phàm, trong tay Kiều Phàm nắm chuôi ba cô ấy đánh anh ta, anh ta dùng nó để uy hiếp cô ấy, khiến cô ấy phải tiếp nhận những chuyện này, cô ấy không thể cự tuyệt.

Cho nên cô ấy biết rõ mình không thể tiếp nhận Kiều Phàm tốt với mình, lại chỉ có thể tiếp nhận.

Vì cô ấy sợ, sợ nếu mình không tiếp nhận, nếu cự tuyệt, sẽ chọc giận Kiều Phàm, khiến Kiều Phàm lật lọng những gì đã đồng ý với cô ấy trước đó, khiến ba ngồi tù, khiến cô ấy phá thai.

Cô ấy không dám cược!

“Tớ biết, tớ biết.” Tống Vy nghe thấy giọng của Giang Hạ ngày càng sụp đổ, vội gật đầu an ủi.

Cô đương nhiên biết rõ tại sao Giang Hạ không thể cự tuyệt.

Người như Phàm, tính cách quái gở, Giang Hạ cự tuyệt, không biết Phàm sẽ làm ra chuyện gì.

“Vy Vy, tớ bây giờ rất áp lực.” Giang Hạ hít sâu một hơi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt hoang mang nói.

Trong lòng Tống Vy có chút chua xót.

Giang Hạ nhếch nhếch khóe miệng, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Vy Vy, cậu biết không? Tớ đột nhiên cảm giác được sự đau khổ của mình trong quá khứ, rõ ràng tớ không khôi phục ký ức, nhưng tớ chính là cảm giác được.”

“Hạ…” Trong lòng Tống Vy càng thêm không biết là cảm giác gì, vô cùng đau lòng Giang Hạ.

Giang Hạ nhắm mắt lại nói: “Thực ra hai ngày nay tớ thường mơ thấy một giấc mơ, mơ thấy một số chuyện trước nay chưa từng trải qua, không…có lẽ không phải chưa từng trải qua, vừa khéo ngược lại, nhất định là tớ từng trải qua, là tớ từng trải qua trong quá khứ, vì trong mơ có Kiều Phàm.”

“Cái gì?” Tống Vy hoàn toàn kinh ngạc bởi lời này của cô ấy.

Giấc mơ này ý nghĩa điều gì, không cần nói cũng biết.

Hạ mơ thấy mảnh ghép ký ức trong quá khứ với Kiều Phàm.

Cũng tức là, ký ức của Hạ có khả năng đang dần khôi phục!

Giang Hạ biết Tống Vy đang chấn động điều gì, dù sao lời nói vừa rồi của mình ý tứ rất rõ ràng, Tống Vy không chấn động mới lạ.

Một giây sau, Giang Hạ cười khổ: “Vy Vy, cậu hẳn biết đi, ký ức của tớ có lẽ đang khôi phục rồi.”

Tống Vy mở mở miệng, vài giây sau mới khàn giọng ừ một tiếng: “Ừ.”

“Quả nhiên.” Giang Hạ sờ mặt, ánh mắt càng hoang mang mê mang.

Vì cô ấy không biết nên làm thế nào nữa.

Cô ấy hiện tại, trong ký ức không có Kiều Phàm, biết về Kiều Phàm đều là nghe người bên cạnh nói.

Cô ấy luôn cho rằng Kiều Phàm là một ác quỷ lạnh lùng vô tình, nhưng không nghĩ tới, Kiều Phàm mà cô ấy nhìn thấy lại tính cách đạm mạc thì đạm mạc, nhưng lại đối với cô ấy cực kỳ phức tạp.

Đương nhiên, đây chỉ là Kiều Phàm mà cô ấy hiện tại nhìn thấy.



Cũng có khả năng là hiện tại Kiều Phàm cố ý ra vẻ để cô ấy nhìn.

Nhưng cô ấy không thể phủ nhận, Kiều Phàm hiện tại đối với cô ấy mà nói có sức hấp dẫn, có mị lực.

Cô ấy hiện tại thường nằm mơ, mơ thấy mảnh ghép ký ức quá khứ, rất có khả năng chính là dần bị anh ta thu hút, sau đó bất giác muốn nhớ lại tất cả những điều trải qua với anh ta.

Tóm lại, cô ấy bây giờ đã chìm vào một quá trình mâu thuẫn.

Một mặt, cô ấy không muốn khôi phục ký ức, không muốn trở lại thành Giang Hạ đau khổ vô bờ đó.

Mà mặt khác, cô ấy bị anh ta thu hút, cô ấy lại mơ hồ tò mò tất cả chuyện quá khứ với anh ta.

Cho nên cô ấy bây giờ không biết nên làm thế nào, rốt cuộc là thuận theo tự nhiên khôi phục ký ức, hay là mau chóng rời khỏi Kiều Phàm, không để bị Kiều Phàm ảnh hưởng nữa, tránh cho khôi phục ký ức đây?

Nhưng muốn rời khỏi Kiều Phàm, chuyện này đối với cô ấy mà nói căn bản chính là một chuyện không thể nào.

Kiều Phàm tuyệt đối sẽ không cho phép cô ấy rời đi, anh ta không dễ dàng gì mới bắt được cô ấy, sao có thể để cô ấy rời đi.

Trừ phi, bản thân Kiều Phàm không muốn báo thù cô ấy và nhà họ Giang, phát lòng từ bi để cả nhà họ rời đi, nếu không, cô ấy căn bản không đi được.

Mà hậu quả của không đi được, rất có khả năng chính là cô ấy yêu anh ta, khôi phục ký ức trước đây, biến trở lại thành Giang Hạ vạn phần bi thương đó.

Nghĩ tới đây, Giang Hạ cắn chặt môi dưới: “Vy Vy, cậu nói xem, Kiều Phàm có phải cố ý tốt với tớ, anh ta chính là muốn tớ lại yêu anh ta, sau đó khiến tớ khôi phục ký ức liền vứt bỏ tớ, khiến tớ đau càng thêm đau?”

Cẩn thận ngẫm nghĩ, hình như cũng không phải không có khả năng.

Dù sao Kiều Phàm đột nhiên tốt với cô, cô tuyệt đối không tin, anh ta là vì đã yêu cô.

Khả năng lớn nhất chính là anh ta đang cố ý công kích cô, sau đó lại khiến cô thương tích đầy mình.

Nếu thật sự như vậy…

Giang Hạ rùng mình, mặt cũng tái nhợt

Nếu thật sự là vậy, cô chính là lại rơi vào địa ngục.

Lúc đó, cô không biết mình liệu có còn ý muốn sống tiếp.

Tống Vy nghe thấy Giang Hạ nói vậy, lập tức lắc đầu: “Sẽ không đâu Hạ, cậu đừng nghĩ nhiều, Phàm sẽ không làm vậy."

“Vy Vy, tại sao cậu lại chắc chắn như vậy?” Giang Hạ có thể nghe ra, giọng nói Tống Vy quả thực cực kỳ chắc chắn.

Cô ấy chắc chắn Kiều Phàm sẽ không làm vậy với cô.

Tống Vy rũ mắt, như đang do dự gì đó, một lúc sau, dường như cô đã nghĩ thông, thở dài nói: “Thực ra…cậu vừa nói ra đáp án, cậu vừa nói, cậu nghe thấy Phàm gọi điện thoại với người khác, trong đó nghe thấy câu anh ta yêu cậu, câu này, là thật!”