Chương 1311: GIANG HẠ GỌI TỚI

Cho nên chỉ cần nghĩ là biết, tranh cãi lần đó giữa họ kịch liệt cỡ nào, chiến tranh lạnh đáng sợ biết bao.

Thậm chí bây giờ nhớ lại, cô vẫn còn cảm thấy sợ.

Cũng không biết mình lần này sẽ chiến tranh lạnh với Đường Hạo Tuấn tới lúc nào, quá trình lại kịch liệt cỡ nào.

Nhưng dù thế nào, cô không muốn lại trải qua chiến tranh lạnh với Đường Hạo Tuấn như lần đầu đó.

Cô đã trải qua lo được lo mất vài bận rồi, không muốn lại trải qua lần nữa.

Nghĩ vậy, Tống Vy vùi đầu vào gối, ngửi hơi thở Đường Hạo Tuấn lưu lại, mắt dần ẩm ướt.

Bỗng nhiên, điện thoại đặt ở đầu giường vang lên.

Advertisement

Tống Vy vội ngẩng đầu, cầm điện thoại sang, vừa nhìn, ánh mắt vốn mong đợi lập tức ảm đạm.

Thì ra là Hạ.

Cô còn cho rằng là Đường Hạo Tuấn đâu.

Quả nhiên, mong chờ Đường Hạo Tuấn xin lỗi, hoặc nhận thua là không thể nào.

Cô còn hi vọng xa vời gì chứ?

Hít sâu một hơi, Tống Vy cố gắng khiến bản thân duy trì bình tĩnh, sau đó nhận điện thoại, không muốn để Giang Hạ nghe ra cô có gì không đúng, tránh Hạ lo lắng cho cô.

Dù sao bản thân Hạ cũng vì chuyện với Phàm mà không biết nên làm thế nào, cô sao có thể để Hạ lại lo lắng cho cô nữa chứ.

“Alo, Hạ.” Tống Vy kéo kéo khóe miệng, cực lực nặn ra nụ cười, khiến giọng mình nghe tự nhiên, nói: “Sao lại đột nhiên gọi điện thoại cho tớ, có việc gì sao?”

Đầu kia điện thoại, nhìn thấy Kiều Phàm đã ngủ, Giang Hạ khẽ khép cửa phòng bệnh, đi về phòng bệnh của mình, cười nói: “Không có việc gì lớn, chỉ là muốn tán chuyện với cậu, đã lâu không liên lạc rồi.”

Tống Vy nghe thấy câu này cũng cười: “Được, vậy thì tám chuyện đi, vừa khéo hôm nay tớ cũng rất phiền.”

“Sao vậy?” Giang Hạ quan tâm hỏi.



Tống Vy lắc đầu: “Không có gì, đừng nhắc tới chuyện này, nhắc tới liền phiền lòng, nói cậu đi, dù sao cũng là cậu tìm cớ, cậu nhất định có rất nhiều chuyện nói với tớ đi.”

“Quả nhiên không hổ là Vy Vy, không sai, tớ quả thực có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu.” Giang Hạ quay về phòng bệnh của mình, đóng cửa lại, nằm lên giường.

Tống Vy ừ một tiếng: “Cậu nói đi, tớ đều nghe, có gì nghĩ không thông, tớ còn có thể giúp cậu giải mở.”

Giang Hạ cười: “Được.”

“Vậy cậu nói đi, tớ nghe đây.” Tống Vy gật đầu.

Giang Hạ rũ mắt, không lập tức mở miệng, mà im lặng một lúc sau, mới nói có chút phức tạp: “Vy Vy, tớ cảm thấy khoảng thời gian này, Kiều Phàm rất kỳ quái.”

“Hả?” Tống Vy khẽ sững sốt, biết cô ấy có lẽ sẽ nhắc tới Kiều Phàm, nhưng không nghĩ tới, câu đầu tiên chính là nói về anh ta.

Tống Vy hồi thần, lại hỏi: “Kỳ quái chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng rất kỳ quái.” Giang Hạ cắn môi: “Kiều Phàm trong ấn tượng của tớ là một người rất lạnh lùng, dù sao anh ta đối với nhà họ Giang chúng tớ, đối với tớ đều rất chán ghét mà, mặc dù tớ không nhớ ra anh ta, nhưng tớ biết, với sự chán ghét của anh ta với nhà họ Giang và tớ, đương nhiên cũng không thể nào có thái độ tốt với tớ.”

“Ừ, rồi sao?” Tống Vy lại hỏi.

Ánh mắt Giang Hạ phức tạp: “Sau đó xảy ra chuyện ngoài ý liệu của tớ, tớ chăm sóc anh ta khoảng thời gian này, thái độ của anh ta đối với tớ không ác liệt như tớ tưởng tượng, ngoại trừ có chút lạnh lùng thì hầu như chưa từng nói nặng tớ câu nào, hơn nữa ánh mắt nhìn tớ cũng không có sự phẫn nộ và chán ghét như trong tưởng tượng của tớ, ngược lại cực kỳ bình tĩnh, thậm chí có lúc, ánh mắt nhìn tớ còn có một loại cảm xúc mà tớ nói không ra lời.”

Tống Vy nghe cô ấy nói vậy, khẽ động đôi môi đỏ, trong lòng rõ ràng đã hiểu gì đó.

Trước đây đã nghe Hạo Tuấn nói, Hạo Tuấn nói cho Kiều Phàm tình cảm chân thật của anh ta.

Đồng thời Kiều Phàm đã ý thức tới người mình thật sự yêu là Hạ.

Cho nên những lời Hạ nói hiện tại, hẳn là biểu hiện sau khi Phàm nhìn thẳng vào tình cảm của mình với Hạ đi.

“Ngoại trừ thái độ và ánh mắt đối với cậu, còn có chỗ nào kỳ lạ khác không?” Ánh mắt Tống Vy lóe lên, lại hỏi.

Giang Hạ gật đầu: “Có, anh ta dạy tớ băng bó miệng vết thương, trước đó ba tớ nổi nóng với anh ta, muốn ra tay với anh ta, nhưng thời khắc cuối cùng không ra tay, mà tự làm rách khớp tay, tớ không biết băng bó cho ba, chính là anh ta dạy tớ, toàn bộ quá trình anh ta không chút nóng nảy, dạy rất tỉ mỉ, ngoại trừ việc này, tớ làm tay anh ta bị phỏng, cũng là anh ta dạy tớ xử lý vết phỏng.”

“Chuyện này…không có gì kỳ quái đi, dù sao anh ta cũng là bác sĩ.” Tống Vy cố ý nói vậy.

Giang Hạ không nghe ra có gì quái lạ trong lời nói của Tống Vy, lại lẩm bẩm: “Chuyện này đương nhiên không tính là kỳ quái gì, kỳ quái là lúc tớ phản ứng mang thai, anh ta không chỉ rót nước cho tớ, còn lấy ô mai cho tớ nữa, cậu nói tại sao anh ta lại có ô mai?”

Tống Vy khẽ cười.



Còn có thể tại sao, đặc biệt chuẩn bị cho cô ấy chứ sao.

Nhưng lời này, Tống Vy không định nói rõ, sợ dọa cô ấy.

“Có lẽ là anh ta thích ăn đi.” Tống Vy giả ngốc nói.

Giang Hạ lắc đầu: “Không thể nào, khoảng thời gian này tớ chăm sóc anh ta, anh ta trước nay chưa từng ăn vặt, cho nên không thể nào là anh ta thích ăn.”

“Vậy tớ không biết.” Tống Vy nhún vai.

Giang Hạ rũ mắt: “Thực ra, những chuyện này đều không quan trọng, tớ cũng có thể xem như anh ta kỳ quái, hứng thú nhất thời mà thôi, điều tớ thật sự cảm thấy kỳ quái, trong lòng rất bận tâm là, cuộc điện thoại hai ngày trước của anh ta.”

“Điện thoại gì?” Tống Vy trở nên nghiêm túc.

Giang Hạ lắc đầu: “Tớ không biết anh ta đang liên lạc với ai, nhưng họ nhắc tới tớ.”

“Nhắc tới cậu?” Tống Vy kinh ngạc.

Giang Hạ ừ một tiếng: “Hôm đó tớ từ nhà đến bệnh viện, vừa khéo ở cửa phòng bệnh anh ta nghe thấy tiếng anh ta gọi điện thoại với người khác, tớ nghe thấy anh ta nói với người bên đầu kia điện thoại, anh ta yêu tớ.”

Nói tới đây, Giang Hạ đột nhiên bị chọc cười: “Vy Vy, cậu nghe xem, câu này buồn cười biết bao, anh ta lại nói với người khác, anh ta yêu tớ.”

Tống Vy nghe ra trào phúng và bi thương trong giọng nói cô ấy, miệng mở ra, như muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả.

Giang Hạ cũng không để ý thái độ bất thường của cô, hít sâu một hơi, lại nói: “Thực ra tớ biết đó là lời lừa dối, chuyện đó không thể nào, dù sao nếu anh ta thật sự yêu tớ, sao có thể bây giờ mới ý thức tới chứ, mà không phải sớm đã yêu tớ rồi chứ?”

“Cho nên Hạ, cậu không xem là thật đúng chứ?” Tống Vy hỏi.

Giang Hạ gật đầu: “Đương nhiên không xem là thật, sao tớ có thể xem là thật chứ, tớ sao lại dám xem là thật, dù sao tớ lại không phải đồ ngốc, biết xem là thật ý nghĩa điều gì, cho nên tớ chỉ xem như anh ta nói những lời này là để lại tính kế tớ, báo thù nhà họ Giang.”

“Thực ra…có lẽ cũng không tệ như vậy.” Biểu cảm Tống Vy có chút phức tạp nói.

Giang Hạ không biết ý của cô, chỉ xem như cô kêu cô ấy đừng nghĩ nhiều, đừng tự hù mình, cười một tiếng, lại nói: “Mặc dù tớ không xem lời của anh ta là thật, nhưng bản thân anh ta dường như xem là thật, khoảng thời gian này, để tớ có thể bình an sinh đứa bé, anh ta nào là sắp xếp cho tớ nhập viện, nào là sắp xếp những việc khác, thậm chí còn không cho tớ chăm sóc anh ta.”

“Phàm thật sự làm vậy?” Tống Vy kinh ngạc.

Giang Hạ gật đầu: “Anh ta quả thực đã làm vậy, cho nên khoảng thời gian này, trong lòng tớ luôn rất bất lực, rất bất an, tớ biết anh ta không thể nào yêu tớ, anh ta làm vậy rất có khả năng là vì sau này chỉnh tớ, nhưng anh ta vì diễn kịch mà diễn như thật, tớ cũng không thể phân rõ anh ta rốt cuộc thật sự yêu tớ hay là đang cố ý đùa giỡn tớ, tóm lại, khoảng thời gian này, anh ta gần như chăm sóc tớ từng li từng tí, có lúc tớ thật sự cho rằng, anh ta đã yêu tớ, cho nên Vy Vy, cậu biết không, tớ rất sợ.”