Chương 11: TÔI SẼ KHÔNG ĐI

“Đây là tiệc rượu của ông cụ Mạc Kiên, thứ ba tuần sau, cậu đừng quên” Giang Hạ vừa trả lời, vừa đi về phía nhà vệ sinh. Nhìn xem nội dung bên trên thư mời, Tống Vy suy nghĩ chậm hai giây sau mới nhớ tới. Vị Mạc Kiên này là bạn bè tốt của ân sự của cô. Đảo mắt đã đến ngày dự tiệc. Địa chỉ tổ chức bữa tiệc là ở Tửu Trang Nam Sơn nhà họ Mạc. Hơn phân nửa người ở đây đều là nhân vật có mặt mũi ở Thành phố Giang. Sau khi Tống Vy sắp xếp tốt cho hai đứa trẻ, cô liền đúng giờ xuất hiện ở đây.

Tối nay cô mặc lễ phục do chính mình thiết kế, kiểu dáng là sườn xám, khác biệt của sườn xám là ở chỗ đuôi váy thiết kế thành đuôi cá.

- Màu sắc xanh đen, nổi bật lên làn da trắng lạnh càng thêm lãnh diễm, tóc dài đen nhánh được búi lên, lộ ra phần cổ thon dài, khuôn mặt mỉm cười, toàn thân trên dưới lộ ra ý vị tài trí lại ưu nhã.

Bên trong phòng yến hội ăn uống linh đình, người đến người đi. Sự xuất hiện của cô, khiến không ít người hai mắt tỏa sáng. “Đây là ai vậy? Tại sao chưa từng gặp?” “Tiệc rượu của nhà họ Mạc, có thể có mặt khẳng định thân phận không tầm thường” “Ừ, dáng dấp quả thật không tệ, vóc người này gương mặt này, so với minh tinh còn đẹp hơn”

Đối mặt với sự nghị luận cùng suy đoán, Tống Vy mặt ngậm mỉm cười, thong dong bình tĩnh tiếp nhận một ly Champagne mà người phục vụ đưa tới, một mình đi đến bên cạnh bàn dài, hơi nhấp miệng.

Từ khi rời khỏi nhà họ Tống, cô liền rất ít khi có mặt ở loại trường hợp này, dần dần lại có chút không quen. Cách thời gian yến hội chính thức bắt đầu còn có chút thời gian, Tống Vy liền đi tới hành lang bên ngoài yến hội, hô hấp không khí mới mẻ, thuận tiện gọi điện thoại cho mẹ ở đầu bên kia đại dương, hỏi thăm một chút tình huống gần đây.

“Tổng Vy?!”

Túi xách vừa mở ra, bỗng nhiên một thanh âm từ phía sau lưng truyền đến.

Động tác cầm điện thoại của Tống Vy hơi ngừng lại, quay người nhìn sang theo âm thanh. Chưa từng nghĩ đến, đứng ở bên kia hành lang, gọi tên của cô, lại là Tống Huyền.

Tống Vy hơi cau mày lại, Thành phố Giang này thật đúng là nhỏ, trở về chưa đến nửa tháng, vậy mà đã gặp được Tống Huyền hai lần.

Cô đứng nguyên tại chỗ, không lên tiếng. Tống Huyền nhanh chóng đi đến trước mặt Tống Vy, hạ giọng, vội vàng dò hỏi: “Tại sao cô lại ở chỗ này? Cô tới nơi này làm gì?” Cô ta còn tưởng rằng mình nhìn lầm, không nghĩ đến thực sự là Tống Vy.



“Rất rõ ràng, tôi đến để tham gia yến hội” Tống Vy cười trả lời. “Làm sao có thể? Thiệp mời của cô là từ đầu đến?” Tống Huyền không tin.

Đây cũng không phải là tiệc rượu bình thường, đây là tiệc rượu nhà họ Mạc, là một trong những yến hội cao cấp nhất ở Thành phố Giang.

Người không có thân phận như Tống Vy làm sao có khả năng vào đây, “Cái này hình như không cần cô phải quan tâm”

Khi đang nói chuyện, Tống Vy lưu ý đến thần sắc không quá bình thường trên mặt Tổng Huyền, ngoại trừ kinh ngạc còn có sự sợ hãi.

Lần trước lúc gặp mặt cũng như vậy.

Chẳng lẽ nói, Tống Huyền sợ hãi nhìn thấy cô? Nhưng vì sao? Trong lòng Tống Vy nghi ngờ.

Tống Huyền nhìn một cái đến sảnh yến hội phát hiện không có ai chú ý tới bên này, cô ta dùng sức bắt lấy tay của Tống Vy: “Cô đi nhanh đi, nơi này không phải nơi cô nên đến.”

Cô ta vừa nói vừa muốn túm lấy Tống Vy đi ra khỏi Tưu Trang. Đêm nay Tống Vy vô luận là trang điểm hay là cách ăn mặc, đều đặc biệt khiến người ta kinh diễm.

Nếu để Tống Vy xuất hiện ở trong yến hội, chắc chắn sẽ khiến Đường Hạo Tuấn chú ý.

Cứ như vậy, cô ta khổ tâm ngụy trang năm năm liền rất có thể sẽ bị vạch trần. Càng nghĩ, Tống Huyền càng cảm thấy sợ hãi.

“Tôi sẽ không đi” Tống Vy trở tay tránh ra sự kiềm chế của Tống Huyền, môi đỏ lãnh diễm cong lên, thuận thế bắt lấy tay của Tống Huyền, hơi dùng sức kéo một cái, Tống Huyền liền bị kéo đến trước mặt.