Chương 82: Em gái của anh đã chết

Nhin thấy Nina đưa tới bản hợp đồng thỏa thuận cổ phần, lần đầu tiên Lê Văn Ca mới biết được hóa ra sắc đẹp cũng có thể đổi thành tiền.

Mộ Thừa Huyền rất hào phỏng, ba ngày sau khi cô đưa ra yêu cầu liền cho cô 8% cổ phần của tập đoàn Mộ gia.

Tuy rằng chỉ có 8%, nhưng với giá cổ phiếu hiện tại của tập đoàn Mộ gia, nếu bán hết, chắc chắn cô sẽ lọt vào Top 10 những người phụ nữ giàu nhất châu Á.

Ha ha, chưa bao giờ nghĩ tới, bàn thân cô cũng sẽ có một ngày biến thành phủ bà (").

(*) phủ bà: người phụ nữ giàu có,

Đương nhiên, mục đích mà có muốn cổ phần cũng không phải vì tiền.

Mà là để giữ lại cho bản thân mình một đường lui, nếu một ngày nào đó, thân phận của cô bị bại lộ, cũng không đến mức không chịu nổi một

kích!

Để cám ơn, hai ngày nay Lê Văn Ca cũng nghiêm túc làm việc, độ nổi tiếng cũng liên tục tăng lên.

Cô tham dự ba cái sự kiện, đã có hai cái lên hot search (*), chưa đầy nửa tháng đã có fan club.

(*) Hot search: là một khái niệm quen thuộc của những người sử dụng mạng xã hội Weibo (Trung Quốc). Đây cũng là một trong những công cụ đo mức độ quan tâm của cư dân mạng dành cho một nhân vật hay vấn đề nào đó.

Bày ra giá trị thương mại là không thể đánh giá.

Người của hội đồng quản trị tuy rằng không hài lòng việc Mộ Thừa Huyền tự tiện đem 8% cổ phần chuyển cho một hạng người nữ lưu (*), du gian nhưng cũng không dám nói gì.

(*) hạng người nữ lưu: dùng để chỉ phụ nữ, với ý nghĩa khinh thường

Bởi vì mọi người đều biết, Mộ Thứa Huyền chưa bao giờ làm chuyện mua bản lỗ vốn!

Hôm nay, lịch làm việc của Lê Vãn Ca tương đối nhẹ nhàng.

Suốt buổi sáng, lịch làm việc trống rỗng, cô cũng không có ra ngoài mà là ở trong tòa trụ sở của tập đoàn Mộ gia để giải quyết một số vấn đề hợp đồng.

"Chị Lạc An, Mộ tổng muốn chị đến văn phòng một chút."

Đến gần trưa, Nina nhận được thông báo của Mộ tổng, yêu cầu Lê Văn Ca đến văn phòng chủ tịch,

"Được rồi, tôi sẽ đi ngay."

Sau khi Lê Vãn Ca ký xong tất cả các hợp đồng, cô đặt cây bút trên tay xuống, đứng dậy và đi đến văn phòng của Mộ Thừa Huyền.

Tầng cao nhất cũng là biểu tượng của quyền lực.

Chỉ tự hỏi, hắn triệu kiến (*) cô vào thời điểm này, liệu đó là điều tốt hay điều xấu.

(*) Triệu kiến: cấp trên gọi cấp dưới đến gặp mặt.

Đẩy cửa phòng chủ tịch ra, nhin thoảng qua một cái cô liền thấy anh trai mình đang đứng giữa văn phòng.

Trong lòng cô không hiểu sao cảm thấy căng thẳng, nhưng cô cố gắng không thể hiện ra ngoài,

"Mộ tổng, tới giờ cơm anh gọi tôi, không phải là muốn mời tôi ăn cơm chủ?"

Cô bình tĩnh đi vòng qua Lê Cảnh Hàng, giống như một con hồ ly, dựa gần ôm lấy Mộ Thửa Huyền.

Hẳn cau mày không vui, nhắc nhờ cô: "Ở công ty, hãy giữ khoảng cách với tôi."

"Biết rồi, đồ keo kiệt!"

Lê Văn Ca bĩu môi, ấu trĩ oán giận nói.

Lê Cảnh Hàng nhìn thấy cảnh này, chỉ biết nắm tay thật chặt,

Hắn trơ mắt nhìn người đàn ông mà em gái yêu nhất lại cùng một người phụ nữ tầm thường kia tán tỉnh lẫn nhau.

Có thể tưởng tượng ra tâm trạng hiện tại của hắn khó chịu như thế nào...

Tình yêu của em gái hẳn thật sự đã trao sai người.

Cầu nam nhân nên xứng với cầu nữ nhân như vậy, làm sao xứng đáng với tình yêu trong sáng của em gái hắn!

"Mộ Thừa Huyền, nếu cậu tìm tôi tới chỉ là vì để tôi làm khán giả cho các người biểu diễn ân ái như vậy, cậu có thấy quả nhàm chán hay không?"

Lê Cảnh Hàng cắn răng, không thể nhịn được mà nói ra.

Hôm nay nếu không phải Từ Từ luôn khuyên hắn, hắn nhất quyết sẽ không tới tập đoàn Mộ thị.

Ở nơi này dù chỉ một giây thôi hắn cũng không muốn!

"Nhìn xem, đây là người đại diện mà cô một hai muốn mời tới, tính tình

nóng này này, cô xác định cô sẽ chịu đựng được?" Mộ Thừa Huyền có chút chiều chuộng cui đầu xuống hỏi người phụ nữ

đang dựa vào ngực mình.

Cải người này à, luôn nhắc nhở Lê Vân Ca phải giữ khoảng cách với hån, nhưng bản thân hắn lại kéo cô qua ngồi trên đùi của hắn.

Nói về tiêu chuẩn kép(*), hắn xếp thứ hai, ai dảm nhận thứ nhất?

(*)XX AN: song tiêu, tiêu chuẩn kép, ý nói chính mình làm gì cũng đúng, người khác làm gì cũng đều là sai.

"Mộ tổng, anh không hiểu rồi, tỉnh tình nóng này thi sao, chỉ cần tôi cho đủ tiền, trong phút chốc tôi sẽ huấn luyện anh ấy từ một con hổ dữ thành con mèo lớn ngoan ngoãn..."

Lê Văn Ca nói xong, từ trong ngực của Mộ Thừa Huyền đứng lên, đi đến trước mặt của Lê Cảnh Hàng, cố ý bày ra bộ dảng trần tục (*), hỏi: "Lê đại thiếu gia, anh ra giả đi, muốn bao nhiêu tiền thì anh mới thu lại tỉnh tình của anh, tự nguyện làm người đại diện cho tôi?"

(*)Trần tục: thuộc về cuộc sống trên cõi trần, coi là vật chất, tầm thường, không có gi thanh cao.

"Phi!"

Lê Cảnh Hàng lộ ra vẻ mặt khinh thường, phun ra một ngụm nước bọt với Lê Văn Ca, nghiên răng nói: "Cô cho rằng tôi sẽ cần số tiền dơ bẩn của cô sao, tiền mà cô đưa ra, có một nửa là của em gái tôi, cô có tư cách gi cầm tiền của nó diễu võ dương oai (*)?"

(*) Diễu võ dương oai: Phô trương sức mạnh, uy thế để khoe khoang

hoặc đe dọa đối phương.

Hiện tại, cảm xúc của hắn rất kích động, vừa châm chọc Lê Văn Ca xong, hắn lại quay qua hét về phía của Mộ Thừa Huyền: "Mộ Thừa Huyền, cậu cũng thật hào phóng, lại dễ dàng đua 8% cổ phần cho loại phụ nữ này. Cậu có biết tài sản chung của vợ chồng là mỗi người một nửa, cậu cầm tiền của em gái tôi để đi lấy lòng người phụ nữ khác, lại muốn ép chết người Lê gia chúng tôi, cậu không cảm thấy cắn rút lương tâm sao?"

"Em gái của anh đã chết."

Lê Văn Ca nhéo ngón tay, cố chịu đựng đau lòng mà nói, để cho anh trai nhận ra hiện thực này.

"Cô ấy không cần số tiền này nhưng anh cần, vợ anh, con anh cần...

Anh thật rất kiêu ngạo, nhưng mà con anh, vợ anh, thậm chí là cha của

anh liền sẽ vì vậy mà chịu khổ."

Những lời của Lê Văn Ca nói, trên thực tế rất tàn nhẫn.

Nghe xong, Lê Cảnh Hàng liền không còn lộ ra vẻ sắc bén nữa.

Hẳn nâng đôi mắt đỏ tươi lên, nhìn cô với một biểu cảm phức tạp.

Cô rõ ràng nên là một người phụ nữ rất xấu xa, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy những gi cô nói là để giúp hắn?

"Anh là một người thông minh, cũng là một người có năng lực. Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!

Lê Văn Ca đưa tay về phía Lê Cảnh Hàng.

Đương nhiên, hắn không có nắm lấy, nhưng trong lòng cảm thấy dao động...

Mộ Thừa Huyền dua vào ghế văn phòng, lạnh lùng nhìn hai người họ, trên gương mặt tuấn tú là cảm xúc khó lường.

Kết thúc một ngày làm việc, Lê Văn Ca mệt đến nỗi chi muốn nằm.

không muốn làm gi nữa.

Cô tắm rửa xong, mặc một bộ đồ ngủ thoải mái rồi lên giường.

Nghe Giang Hài nói, đêm nay Mộ Thừa Huyền có một hạng mục, hần là khuya nay sẽ về trễ.

Sau khi Lê Vän Ca xác định xung quanh đã an toàn, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, mở video call với Lâm Mạc Bắc.

"Vân Ca, bên chỗ em sao rồi, đã lâu không có tin tức gi của em, tôi

cũng không dám tùy tiện liên hệ em." Khi kết nối được video call, gần như ngay lập tức hiện lên ánh mắt nhớ

nhung sâu sắc của Lâm Mạc Bắc.

"Hiện tại chỗ tôi đang gặp chút phiền phức, Hân Hân sao rồi... Bệnh tình có chuyển biến tốt lên không?"

Lê Vân Ca cũng không biết nên giải thích tình hình của cô như thể nào với Lâm Mạc Bắc, nên dứt khoát né tránh chuyển qua chuyện khác.

Thời gian hạn hẹp, cô chỉ muốn gặp Hân Hân nhiều một chút.

"Tình hình của Hân Hân khả ổn định, nhưng như bác sĩ nói, nên phẫu thuật sớm một chút sẽ sớm thoát khỏi nguy hiểm. Một khi bệnh tình của cô bé phát tác, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được."

"Tôi biết, tôi đang cố gắng, nhanh thôi, lập tức liền sẽ tốt..."

Khi nói đến vấn đề này, Lê Văn Ca không nhịn được mắt đã ươn ướt.

Nói thật ra, chính bản thân cô cũng không biết khi nào mới có thể tốt. Mấy ngày hôm trước, cô vừa dùng que thử thai để kiểm tra, kết quả vẫn

là không có thai,

Vài lần sau, Mộ Thừa Huyền đều rất cần thận lựa chọn biện pháp tránh thai.

Cô cần bản là không có cơ hội thụ thai...

Đến nỗi Tiểu Bao còn cuống rốn hay không cô cũng không biết. Lúc đó, cô đến bệnh viện mà lúc trước cô sinh hai đứa bé nói bóng nỏi giỏ, bác sĩ đều giữ kín như bưng.

Người Mộ gia... Sẽ càng không nói cho cô biết.

Cô giống như là động vật bị nhốt trong l*иg sắt, kẹt vào tình thế khó khăn, không biết làm sao để thoát ra.

"Đừng gấp, tôi biết em rất khó khăn, có một số việc dù gấp cũng không

được..."

Lâm Mạc Bắc nhìn thấy sự lo lắng của Lê Văn Ca, nhẹ nhàng an ủi cô.

Hắn rất sợ người phụ nữ này vi không chịu nỗi áp lực mà bệnh cũ tái phát, như vậy sẽ rất phiền phuc.

"Cô đang nói chuyện với ai mà gợϊ ȶìиᏂ đến như vậy?"

Của phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra.

Không biết Mộ Thừa Huyền đã đến từ lúc nào.