Lê Văn Ca nhìn Mộ Thừa Huyền, biểu cảm có chút ngơ ngác.
Cô đứng lên, không tình nguyện đi theo phía sau người đàn ông.
Khác nhau với khi xưa, khi cô và Tiểu Bao như hình với bóng, bây giờ, cô cố gắng đi chậm lại, bảo trì khoảng cách nhất định với Tiểu Bao
Lần phát bệnh vừa rồi khiến cô cảm thấy chính mình là một con thú hoang có thể nổi điên bất cử lúc nào.
Cô không dám đến gần con trai...
“Mẹ nuôi, Thừa Huyền... Sao hai người lại đến đây?"
Cố Mạn Mạn còn nằm ở trên giường bệnh, bày ra bộ dáng yếu ớt, rõ ràng cũng không biết đang xảy ra chuyện gì.
"Cô giáo Cổ, cô cho con muợn điện thoại di động của cô đi."
Tiểu Bao nhảy nhót đi đến mép giường, vẫn là kia bộ dáng ngây thơ,
hồn nhiên kia.
"Tiểu Bao, con.. Con muốn di động của cô làm gi?"
Cố Mạn Mạn đã được lĩnh giáo “thủ đoạn" của Mộ Tiểu Bao, hơi lộ ra biểu cảm chột dạ.
Thẳng thấn mà nói, những người trong phòng, cô ta không sợ ai cả, chỉ
sợ cậu bé này.
Bởi vì, cô ta vĩnh viễn không biết, giây tiếp theo trong đầu cậu bé này
sẽ nghĩ ra chủ ý quỷ quái gì.
"Em đưa điện thoại cho nó đi."
Mộ Thừa Huyền giọng nói lạnh lẽo hơn bao giờ hết, ra lệnh cho Cổ Mạn Mạn.
"Thừa Huyền, xảy ra chuyện gì sao, sao anh nghiêm túc như vậy, là...
là em làm sai chuyện gi á?"
"Mạn Mạn, con đừng sợ, mẹ chỉ là muốn làm rõ, rốt cuộc là ai tìm người hại con... Có một số người, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, còn không chịu nhận tội!"
Thái độ Lương Ngọc Nghi đối với Cố Mạn Mạn vẫn ấm áp như gió mùa xuân, trái ngược hoàn toàn thái độ đổi với Lê Vãn Ca, vừa lạnh lùng vừa cay nghiệt.
Bất đắc dĩ, Cố Mạn Mạn chỉ đành đưa điện thoại cho Mộ Tiểu Bao.
Cũng may cô ta đã sớm có chuẩn bị, người nên có, người không nên có trong điện thoại, cô ta sớm xử lý sạch sẽ,
Nhưng mặc dù như vậy, Mộ Tiểu Bao vẫn là tìm ra tin nhắn kia.
"Daddy, daddy xem nè, điện thoại của cô giáo Cố, cũng có tin nhắn này, có thể thấy chương trình Trojan Horse kia, có thể khống chế tất cả điện thoại trong tinh trạng không có internet..."
Mộ Tiểu Bao đem tin nhắn kia đưa cho Mộ Thừa Huyền và Lương Ngọc Nghi xem.
“Vấn đề này, không phải đã thảo luận qua rồi sao, cứ cho là tin nhắn này có thể phát ra từ chương trình Trojan Horse, cũng không thể chứng minh cô ấy trong sạch, biết đâu được chương trình này là do cô ấy tim người tạo ra?"
Mộ Thừa Huyền lại lần nữa nghi ngờ.
"Nội dung tin nhắn sau khi phá giải mã code của cô giáo Cố và tin nhắn trong điện thoại của mọi người là không giống nhau, bởi vì điện thoại của giáo viên Cố mới là máy chủ của chương trình Trojan Horse, nên nó sẽ đồng bộ với máy tính của giáo viên Cổ."
Sau khi Mộ Tiểu Bao nói xong, dùng cáp sạc kết nối điện thoại di động và máy tính của Cố Mạn Mạn.
Bàn tay nhỏ của cậu bé sau một hồi "bùm bụp" gõ bản phim, màn hình máy tính và màn hình di động, đồng thời hiển thị chữ màu xanh lục đã đồng bộ.
Mộ Thừa Huyền nhìn chữ màu xanh lục trên màn hình, gương mặt lạnh lùng, lộ ra sự lạnh lẽo, đáng sợ như bằng.
"Từ tử, Tiểu Bao... Những gi cháu nói nãy giờ, là ý gì, sao bà nội nghe không hiểu?"
Lương Ngọc Nghi tự nhận là minh đã đủ thông minh, nhưng vẫn theo
không kịp tiết tấu của châu trai bảo bối.
Không chỉ có bà không nghe hiểu, Lê Văn Ca và Cố Mạn Mạn, cũng không nghe hiểu.
Nhưng mà, so với Lương Ngọc Nghỉ và Lê Văn Ca lộ ra biểu cảm hoang mang, Cố Mạn Mạn càng nhiều hơn là chột dạ và sợ hãi.
"Nói ngắn gọn, chương trình Trojan Horse, là tác phẩm của cô giáo Cổ, cô giáo Cổ vừa ăn cướp vữa la làng."
Mộ Thừa Huyền trừng mắt nhìn Cố Mạn Mạn, giọng nói lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.
“Không... Không phải như thế!”
Cố Mạn Mạn nhìn biểu cảm lãnh khốc hắn, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra.
Cô ta sao có thể nghĩ đến, chuyện đã làm đến mức gần như không có lỗ hồng nào, lại bị một đứa bé chui chỗ trống được chứ.
- Tác phẩm của Mạn Mạn?"
Lương Ngọc Nghi lộ ra biểu cảm không thể tưởng tượng được: “Sao có thể thế được, Mạn Mạn có khuynh hưởng chịu ngược sao, muốn tìm người cưỡиɠ ɧϊếp chính minh?"
"Cô giáo Cố tìm người cưỡиɠ ɧϊếp mình là giả, muốn hãm hại tôi mới là
thật..."
Lê Văn Ca yên lặng đi đến trước mặt Có Mạn Mạn, cười lạnh nói: “Cô giáo Cổ thật sự quá liều mạng rồi, vì có thể đuổi được tôi đi, không tiếc liều mạng của mình!"
“Nói bậy!”
Cố Mạn Mạn mãnh liệt lắc đầu, nước mắt nói đến là đến, khóc như
mua.
"Con không biết gì hết, mẹ nuôi, Thừa Huyền, hai người phải tin tưởng Con, Con thừa nhận con ghen ghét Lê tiểu thư, bởi vi con rất yêu Thừa Huyền, con hận cô ấy đã cướp mất Thừa Huyền, nhưng... nhung con chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn đuổi cô ấy đi, điều duy nhất con nghĩ, là bản thân con nên rời khỏi. "
“Cô giáo Cổ, cô đừng khóc, cũng đừng giải thích, cô yêu Mộ tiên sinh như vậy, yêu đến mức phải dùng thủ đoạn bỉ ổi đề hãm hại tôi như vậy, thật sự khiến tôi cảm thấy sợ hãi, cho nên tôi sẽ chủ động rời khỏi, tôi trả Mộ tiên sinh cho cô, chỉ cầu cô buông tha cho tôi."
Sau khi Lê Vãn Ca nói xong, trực tiếp rời khỏi phòng.
"Cô đi đâu?"
Mộ Thừa Huyền sải đôi chân dài đuổi theo, nắm chặt cổ tay cô.
Những lời của cô vừa rồi đã khiến hắn tức giận mà không biết sao.
Chủ động rời khỏi?
Trả lại cho cô ta?
"Lê Văn Ca, không phải cô luôn miệng nói rất yêu tôi sao, mới như thế đã dễ dàng từ bỏ, đây là cải cõ gọi là "yêu"?"
"Tôi không buông tay, còn có thể như thế nào nữa?"
Lê Văn Ca quay đầu lại nhìn hắn, lộ ra vẻ mặt bi thương: "Anh còn nhớ rõ, tối hôm qua anh đã đối xử với tôi như thế nào sao, mạng sống của tôi ở trong mắt anh, hèn mọn như một con kiến, tôi không thể vi cái tôi gọi là "yêu" mà dẫm vào vết xe đổ của người vợ quá cố của anh được?"
“Cô và cô ấy không giống nhau."
Mộ Thừa Huyền nắm tay cô, thấp giọng nói: "Cô ấy gϊếŧ người, còn cô là bị oan."
"Vậy anh có bao giờ nghĩ tới, người vợ quả cổ của anh cũng có khả năng là bị oan không, chỉ là cô ấy không được may mắn như tôi, là có Tiểu Bao giúp đỡ, thay tôi tẩy giải oan..."
Lê Vân Ca cố kiềm nước mắt, chỉ cảm thấy bùi ngùi xúc động.
"Hôm nay, nếu không phải Tiểu Bao đưa ra những chứng cứ này, có thể ở trong mắt anh, tôi và người vợ quá cố của anh cũng như nhau, vận mệnh của tôi và cô ấy cũng giống nhau."
Lúc nói tới đây, Lê Vãn Ca cũng không biết, nên buồn thay cho mình trước đây hay là buồn thay cho minh bây giờ.
“Sẽ không!"
Mộ Thừa Huyền nhìn chăm chú đôi mắt người phụ nữ, gương mặt anh tuấn, thoạt nhin là thâm tinh, nhưng lại rất lạnh nhạt.
"Vị trí của cô ở trong lòng tôi, và cô ấy không giống nhau, mặc dù chuyện này, thật sự là có lâm, tôi cũng sẽ đảm bảo an toàn cho cô."
"Ha ha!"
Lê Văn Ca cười, cười ra nước mắt.
"Nghe anh nói, anh sẽ đàm bảo an toàn cho tôi, chắc là tôi nên cảm động, nhưng mà vi sao, tôi lại cảm thấy đáng sợ... Anh đối với người vợ quả cố của anh vô tình bao nhiêu, tương lai cũng có một ngày, đối với tôi cũng sẽ vô tình như vậy, chẳng qua tôi thông minh hơn người vợ quá cổ của anh một chút, biết được lúc nào thi nên thoát thân."
Khi cô nói đến đây, mạnh mẽ hất tay người đàn ông.
“Có phải rời khỏi thật sao?"
Lúc này đây, Mộ Thừa Huyền không đuổi theo nữa.
Lê Văn Ca tạm dừng nửa giây, tiếp tục đi về phía trước.
Phia sau, giọng nói lạnh lùng của hắn lại vang lên.
“Cô là người được tôi mua đứt, không phải nói đi là có thể đi, khuyên cô nên thấy đủ."