"Daddy, daddy đang nghĩ gì thế?"
Mộ Tiểu Bao mở cửa xe, nhìn thấy Mộ Thừa Huyền đang rơi vào trầm
tư, tỏ mò hỏi.
"Chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi.”
Mộ Thừa Huyền tức giận nói.
Đứa con trai này của hắn, quả thật không giống với những đứa trẻ bình thường.
Có chỉ số thông minh (IQ) cao chót vót thì thôi đi, còn có chỉ số cảm xúc (EQ) cực cao, nhìn chung thì hắn cũng rất vừa lòng.
Chỉ cần cậu bé đừng chọc giận hẳn.
Ví dụ như giới thiệu người đàn ông khác cho người phụ nữ của hắn, các loại hành vi dạng như vậy.
"Mộ tiên sinh, quấy rầy rồi."
Lê Vãn Ca cũng mở cửa xe ngồi vào, giọng điệu khách sáo hơn nhiều so với trước kia,
"Mami, Tiểu Bao muốn ngắm phong cảnh, mami ngồi giữa đi!”
Đứa nhỏ nhanh nhẹn bò qua đùi Lê Văn Ca nằm trên cửa sổ nhìn đồng, nhìn tây.
"Mami, mami ngồi qua bên kia một tí đi, mami ép Tiểu Bao quả nè."
Trong lúc đó cậu bé cũng rất bá đạo nhích tới nhích lui, ép Lê Vãn Ca lui về phia Mộ Thừa Huyền.
"O... con chắc là cô ép con à?"
Lê Văn Ca nhích qua một bên, dở khóc dở cười.
Mini Passenger Van cấp bậc ngàn vạn, ghế ngồi phía sau rộng đến mức có thể lộn ngược ra sau, vậy mà còn cần phải chen à?
Cậu bé này cố ý muốn hợp tác cô với Mộ Thửa Huyền, cũng quả rõ ràng rồi đó.
Nhích tới nhích lên rồi thân thể Lê Văn Ca đã ép sát bên Mộ Thừa Huyền rồi.
Giống như là xảy ra phản ứng hóa học, trạng thái của hai người đều
khác lạ, không khí trong chốc lát liền trở nên mập mờ.
“Daddy, con không muốn về nhà, daddy và mami dẫn Tiểu Bao đến công viên trò chơi, được không?"
Mộ Tiểu Bao nằm bên cửa sổ, đột nhiên nói với Mộ Thừa Huyền.
"Đã tối thế này rồi, đi công viên trò chơi làm cái gì?"
"Daddy, daddy không hiểu rồi, chơi ở công viên trò chơi vào ban đêm mới là vui nhất đó, vòng đu quay sẽ phát sáng, vòng quay ngựa gỗ cùng sẽ quay, nhìn thich hon ban ngày."
"Nói bậy."
Mộ Thừa Huyền chỉ cho rằng Mộ Tiểu Bao đang đủa giỡn, nói với tài xế lão Vương: "Trực tiếp về nhà."
"Daddy, ngu ngốc."
Mộ Tiểu Bao tức giận khoanh tay, sắp bị người cha trực nam (*) này làm tức chết.
(*) Người đàn ông ngay thẳng, có trách nhiệm nhưng lại mù tịt về
chuyện yêu đương
Hừ, không có mắt nhìn, độc thân là đáng đời!
Lê Văn Ca thấy Tiểu Bao giống như con cá nóc, vỗ gương mặt nhỏ buồn bực, có chút không đành lòng.
Cô dè dặt nhin Mộ Thua Huyền, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào ngón tay của hắn, nhẹ giọng nói: “Nếu không, chúng ta đi chơi đi, đã sớm nghe nói công viên trò chơi vào ban đêm là đẹp nhất!"
Gương mặt tuấn tú của Mộ Thừa Huyền không có biểu cảm gi, vẫn không trả lời.
Lê Vân Ca biết mình đã đá trúng vách tường, quay đầu bất đắc dĩ nhún vai nhìn Mộ Tiểu Bao.
Mộ Tiểu Bao cũng bắt đắc dĩ nhún vai nhìn Lê Vän Ca.
Daddy quá kiêu ngạo phải làm sao đây?
Còn có thể làm sao nữa, chiều theo thôi!
Mộ trạch cách nhà Kiều Tư Nam rất gần, không đến bốn năm kilômét là đến rồi.
Lúc xe sắp lái vào cánh cửa thép được chạm khắc ký hiệu của Mộ trạch, giọng nói không lạnh không nóng Mộ đại tổng tài truyền tới.
"Đi thành phố trò chơi Mộ thị mới mở, tôi muốn khảo sát thực địa."
"Vâng, Mộ tổng."
Tài xế lão Vương giống như sớm đã đoán được Mộ Thừa Huyền sẽ thay đổi quyết định, tay lái thoáng nghiêng một chút đã lái về hướng thành phố trò chơi của Mộ thị.
"Daddy, daddy thật tuyệt, Tiểu Bao biết mà, daddy là tốt nhất!”
Mộ Tiểu Bao vui vẻ nhảy cẫng lên, trong lúc vô tình khiến Lê Văn Ca và
Mộ Thừa Huyền chạm vào nhau.
Nhịp tim của cô không chịu thua kém mà đập loạn nhịp, nắm chặt tay,
lòng bản tay toàn là mồ hôi.
Xe đã đến thành phố trò chơi của Mộ thị.
Lê Van Ca bị rung động bởi cảnh tượng trước mắt.
Trong năm khu trò chơi lớn nhất cả nước, khu trò chơi do Mộ thi quy hoạch đứng đầu.
Diện tích thành phổ trò chơi rất lớn, không thua bất kỳ huyện nhỏ nào, là sự kết hợp của bảy chủ để: lâu đài, thủy cung, thế giới băng tuyết, kiến trúc cổ phong,... đều có đủ cả.
“Thật đẹp!”
Lê Văn Ca thật lòng cảm khải.
Không nghĩ tới, thực lực Mộ thị mấy năm nay đã hùng hậu đến mức
này.
Thành phố trò chơi này, nếu không có hơn trăm tỷ là không thể xây
dựng được.
"Daddy mami, Tiểu Bao muốn chơi xe điện đυ.ng, có hưởng dẫn viên dắt con đi, hai người tự chơi đi, không cần quan tâm đến con!”
Sau khi Mộ Tiểu Bao nói xong, liên giống như một làn khói biến mất
tâm.
Nếu như là trước kia, Lê Vãn Ca chắc chắn sẽ lo lắng.
Nhưng mà sau khi đã biết con trai cưng của cô có chỉ số thông minh cao chót vót thi cô không hề lo lắng nữa.
"Mộ tổng, đây là thiên hạ của ngài, có thể dẫn tôi đi tham quan một chút không?"
Chương 63. Anh Khẩn Trương, Anh Khấn Trương Kia
Lê Vân Ca đặt sự chủ ý lên người Mộ Thừa Huyền.
Cảm ơn sự giúp đỡ của con trai ngoan, cô phải nắm bắt cơ hội, kịp thời điều chỉnh quan hệ sấp tan vỡ của họ.
“Cô không cần ảo tưởng, trong lòng tôi, có làm gi có tỷ trọng lượng nào,
người phụ nữ ác độc như cô chỉ làm tôi cảm thấy ghê tởm."
Mộ Thừa Huyền đứng thẳng, gương mặt anh tuấn vẫn rất lạnh lùng.
"Vâng, vâng, vâng, mặc dù tôi khiến anh cảm thấy ghê tom, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc anh cưng chiều tôi ti nào..."
"Tưởng bở, tôi cưng chiều cô khi nào?"
"Không cưng chiều tôi, ngài sẽ đưa tôi đến công viên trò chơi sao?"
"Tôi đến đây để khảo sát."
"Đêm hôm khuya khoắt đến đây khảo sát?"
Mộ Thừa Huyên không nói nữa, bộ dáng lạnh như băng kiêu ngạo hơn
bao giờ hết.
“Thưa nhận đi, Mộ đại tổng tài, anh không thể buông tay tôi, hôm nay anh đến đón, không phải là Tiểu Bao mà là tôi, anh sợ tôi thật sự bị Kiều Tư Nam giành mất, đúng không?"
"Hừ, thật biết tự dát vàng vào mặt mình."
"Anh khẩn trương, anh khẩn trương kia!"
Lê Văn Ca cười rất xinh đẹp, sau đó hôn nhẹ một cái như chuồn chuồn lướt nước lên bờ môi mỏng, lạnh lẽo của hắn, rồi lại như bươm bướm, vui vẻ bay đi.
Mộ Thừa Huyền nhìn cô, trong lòng rất rối.
Rõ ràng biết cô là thuốc phiện, không thể chạm vào nhưng càng ngày căng nghiện.
Người phụ nữ đáng chết, thật có thủ đoạn!
Lê Vân Ca chạy chậm đến trước vòng đu quay "sẽ phát sáng" trong miệng của Mộ Tiểu Bao.
Công viên trò chơi hôm nay không giống như những buổi tối bình thường khác, vắng tanh, trừ nhân viên công tác, gần như không nhìn thấy du khách, vòng đu quay cũng là trực tiếp đi lên, không cần xếp hàng.
Một cánh cửa nhỏ mở ra, Lê Văn Ca nhảy vào, vẫy tay với Mộ Thừa
Huyền.
"Mộ Thừa Huyễn, ngồi vòng đu quay với tôi đi."
Mộ Thừa Huyền không nóng không lạnh nhìn cô, ánh mắt mắt thâm thủy giống như có gi đó xuất hiện.
Thứ ấu trĩ như vậy, hắn không hề có chút hứng thú nào cả.
Nhưng ngay khoảnh khắc cửa đóng lại, hắn cũng đã bước vào.
Một giây sau đó, người đàn ông áp người phụ nữ lên kinh thủy tinh, điên cuồng hôn cô.
"Um..."
Nụ hôn của hắn, quả nhiệt tinh, mang theo sự trừng phạt thích thú, thoáng chốc Lê Văn Ca đã chịu không nổi.
Vòng đu quay, quay từng chút một, bọn họ cách mặt đất ngày càng ngày càng xa.
Nụ hôn của người đàn ông ngày cảng sâu hơn, dần dần biến chất không còn trong sáng nữa.
Mộ Thừa Huyền bất ngờ xoay người, dễ như trở bàn tay mà ôm lấy cô ngồi trên băng ghế dài.
Cánh tay dài của hắn ôm eo cô, để cô ngồi trên đùi của mình.
"Mộ Thừa Huyền, anh... anh muốn làm gi?"
Lê Văn Ca căng thẳng, mặt đỏ rực,
Nhưng mà trong không gian nhỏ hẹp trên độ cao trăm mét, cô không có chỗ để trốn.
"Muốn đem nửa đời sau của minh giao cho người đàn ông khác, đúng không?"
Mộ Thừa Huyền nở nụ cười tà tử, một tay châm dầu vào lửa: “Không bằng giảo nửa nguời duới cho tôi trước đi!"